Triệu quản gia đi đến Lâm viện, viện của Lam Khải thiếu gia, ông đến trước cửa phòng của Cố Ngữ Yên.
“Yên tiểu thư, người có ở trong phòng không?”
Cố Ngữ Yên bước ra mở cửa.
“Người là…”
“Ta là Triệu Lẫm, quản gia của Lam phủ.”
Cố Ngữ Yên cúi đầu, chào Triệu Lẫm.
“Yên tiểu thư, phu nhân muốn mời người và đệ đệ đến Đông viện gặp mặt.”
Cố Ngữ Yên và Triệu quản gia đi đến phòng của Tiểu Hắc, hai tỷ đệ được Triệu Lẫm dẫn đường đi đến Đông viện.
Hai người đi phía sau, tiểu hồ ly kéo kéo tay áo Cố Ngữ Yên, nháy nháy mắt.
Cố Ngữ Yên biết tiểu hồ ly đang muốn biểu thị, bản thân nên đối phó với Nghiêm Tú như thế nào? Nàng nhẹ nhàng đung đưa tay áo, nháy mắt lại.
Triệu quản gia sau khi đưa Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc đến trước mặt Nghiêm Tú, liền lập tức lui sang một bên.
Cố Ngữ Yên nhún người thi lễ, Tiểu Hắc thấy vậy cũng ôm quyền cung kính.
“Lam phu nhân.”
Nghiêm Tú im lặng không đáp, Cố Ngữ Yên biết bà ta muốn ra oai, thị uy với hai tỷ đệ nhà nàng nhưng mà nàng đang diễn kịch ạ, nàng nhịn, tiếp tục duy trì tư thế hành lễ.
Thời gian một chén trà trôi qua, Nghiêm Tú mới cất tiếng.
“Yên tiểu thư, Yên công tử, mời ngồi.”
Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc điệu bộ từ tốn, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.
“Ta nghe nói Yên tiểu thư và Yên công tử là người vùng khác đến?”
“Vâng, đúng vậy thưa phu nhân.” Cố Ngữ Yên thanh âm nhỏ nhẹ đáp.
“Yên tiểu thư là luyện đan sư?”
“Vâng.” Cố Ngữ Yên gật đầu.
“Yên công tử đây có thể hiểu được suy nghĩ của linh thú?”
“Vâng.” Tiểu Hắc bắt chước theo hành động của Cố Ngữ Yên, gật đầu đáp.
Nghiêm Tú lúc này bèn gọi ra khế ước thú của bản thân, là một con Tuyết Miêu.
“Linh thú Tuyết Miêu này của ta mấy hôm nay tâm tình không được tốt lắm, cảm phiền Yên công tử trò chuyện với nó một chút, ta cũng muốn biết nó đang suy nghĩ điều gì?”
Tuyết Miêu vừa trông thấy Tiểu Hắc thì liền có linh cảm mãnh liệt, ánh mắt nó ánh lên tia sùng bái, ngưỡng mộ.
Dù sao hồ ly và linh miêu cũng có chút quan hệ trong giới linh thú, vẻ ngoài của Tiểu Hắc lại rất soái, cộng thêm cấp bậc cao dễ dàng khiến cho Tuyết Miêu mê đắm.
Nhưng linh thú Tuyết Miêu này căn bản là có thể nói chuyện được với con người, nó sớm đã là một Thánh Thú.
Nghiêm Tú rõ ràng là muốn thử Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc tiến đến gần Tuyết Miêu, vươn tay vuốt ve, thì thầm vào tai nó.
“Tuyết Miêu, ngươi phối hợp với ta, lát nữa ta tặng ngươi một món quà, có được không?”
Tuyết Miêu ngoan ngoãn cọ cọ đầu nó vào tay Tiểu Hắc.
Cố Ngữ Yên trong lòng thở phào một hơi.
May mà linh thú khế ước của Nghiêm Tú là một con Tuyết Miêu, sắc đẹp hữu dụng là đây chứ đâu.
“Lam phu nhân, Tuyết Miêu trong lòng luôn cảm thấy may mắn khi được trở thành linh thú khế ước của phu nhân.”
Nghiêm Tú nhướng mày nhìn Tuyết Miêu, nó ngay lập tức gật đầu, chạy đến phủ phục bên chân bà.
Tiểu Hắc đến gần Tuyết Miêu, xoa xoa đầu nó, tiện tay tặng cho nó một viên đan dược, vị ngọt như kẹo đường vậy.
Nghiêm Tú thấy vậy liền thu hồi Tuyết Miêu trở về không gian linh thú.
Cố Ngữ Yên lúc này lấy ra một hộp gỗ bên trong là một viên đan dược thượng phẩm, nàng vừa mở hộp gỗ ra.
Hương thơm ngát liền tỏa ra khắp phòng.
“Lam phu nhân, người xem viên đan dược này, như thế nào?”
Nha hoàn bên cạnh Nghiêm Tú nhanh chóng tiến lên nhận lấy hộp đan dược trong tay Cố Ngữ Yên, mang đến cho Nghiêm Tú.
Bà ta nhìn viên đan dược, ngắm nghía một lúc, sau đó đưa lên mũi ngửi.
“Đây là đan dược…” Nghiêm Tú nhìn Cố Ngữ Yên.
Nàng thời khắc này rất hiền thục, từ tốn hướng Nghiêm Tú nói.
“Lam phu nhân, đây là Lưu Dung đan, công dụng của nó có phần giống với Tú Dung đan, giúp da dẻ mịn màn hơn.
Tuy nhiên Lưu Dung đan này so với Tú Dung đan thì công dụng hiệu quả hơn rất nhiều, không chỉ giúp da dẻ sáng mịn, còn duy trì vẻ đẹp thanh xuân, đặc biệt còn có công dụng ngưng thần, thư giãn đầu óc.”
Tiểu Hắc nhanh chóng tiếp lời của chủ nhân.
“Lam phu nhân chưởng quản công vụ hậu viện của cả Lam phủ rộng lớn này, nhất định sẽ có lúc mệt mỏi, Lưu Dung đan này vừa hay có thể giúp phu nhân cảm thấy thoải mái hơn.”
Nghiêm Tú cho người mang viên Lưu Dung đang cất đi.
Bà ta nhìn Cố Ngữ Yên, thận trọng đánh giá nàng lại một lượt từ trên xuống dưới, ngũ quan hoàn mỹ vô khuyết, ánh mắt long lanh sáng rõ, vóc người mảnh mai nhỏ nhắn, mái tóc bạch kim nổi bật.
Quả thật chính là một mỹ nhân xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, trăm năm khó gặp.
Nghiêm Tú híp mắt, tia nhìn của bà mang theo sự lạnh lẽo, còn có chút uy hiếp.
“Yên tiểu thư đúng là rất xinh đẹp.”
“Tạ phu nhân khen ngợi.”
“Nhưng trên đời này, người hiểu chuyện vẫn là không nên ỷ vào vẻ ngoài mà trèo cao.”
Cố Ngữ Yên im lặng không đáp, đến rồi đến rồi, vòng vo từ nãy đến giờ cuối cùng cũng vô chủ đề chính thức.
“Yên tiểu thư gương mặt tinh xảo, ánh mắt có thần, chắc hẳn là một người thông minh, tiểu thư đã hiểu được ý của ta hay chưa?”
“Bẩm phu nhân, Bạch Ngữ hiểu rõ ý của phu nhân.
Lam công tử tấm lòng nhân hậu, cứu giúp Bạch Ngữ và đệ đệ trong cảnh nguy hiểm, tỷ đệ chúng ta cảm kích không thôi, xem Lam công tử là ân nhân.
Bạch Ngữ và đệ đệ chỉ là hai nhân vật nhỏ bé, có duyên được gặp công tử và phu nhân, được nán lại Lam phủ vài ngày đã là vinh hạnh lớn.
Bạch Ngữ tuyệt không dám quá phận.”
Nói mấy lời này, Cố Ngữ Yên nàng thật sự muốn nuốt luôn cái lưỡi, vẫn là nên uống lưỡi tám lần trước.
“Yên tiểu thư đúng là thấu tình đạt lý, chi bằng Yên tiểu thư và đệ đệ cứ nán lại Lam phủ thêm vài ngày sau đó hẳn rời đi.”
Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc im lặng, chỉ nhẹ cúi đầu.
Nghiêm Tú cuối cùng vẫn là muốn đuổi người đi.