Hôm đó, mặc kệ Cố Nguyên đuổi khách thế nào Vô Hội Trưởng vẫn nhất quyết ở lại Cố gia dùng cơm trưa, ông còn định nán lại ăn thêm bữa tối nhưng đã bị Cố gia gia chủ cầm chổi rượt chạy khắp sân viện.
Cuối cùng vẫn là Cố Ngữ Yên ra mặt, hối thúc Vô đại sư nhanh chóng trở về luyện chế đan dược, khi đó ông mới đồng ý rời đi.
Tối hôm đó, mọi người cùng nhau dùng bữa tối, Vân Dung cũng có mặt.
Cố Ngữ Yên về Cố gia đã được một thời gian nhưng không gặp được đại thẩm và tam thẩm, hỏi ra mới biết cả hai đều về nhà mẹ một thời gian.
Đại thẩm của nàng Vân Nhu là tỷ tỷ của Vân Dung, cả hai tỷ muội đều gả đến Cố gia, như vậy cũng có thể thấy quan hệ giữa hai nhà Vân, Cố tốt như thế nào.
Vân Nhu gả đến Cố gia đã lâu, quan hệ của đại thúc và đại thẩm vô cùng tốt nhưng lạ một điều là đến nay bọn họ vẫn chưa có con.
Đại thẩm thường vì chuyện này mà buồn phiền, nên đại thúc mới đưa người về Vân gia nghỉ ngơi một thời gian cho khuây khỏa.
Về phần tam thẩm của Cố Ngữ Yên, bà tên là Mạc Uyển, thân phận chính là trưởng tỷ của hoàng đế Mạc Ly quốc, mang huyết thống hoàng thất cao quý.
Phu thê tam thúc có hai người con trai, Cố Thương và Cố Thất, cả hai đều đang học ở Thiên Trung viện.
Tháng trước Thái Hậu vì mong nhớ nữ nhi nên đã triệu Mạc Uyển vào cung.
Hiện tại nữ nhân ở Cố phủ cũng chỉ còn lại Cố Ngữ Yên và Vân Dung, còn nữ nhi của Vân Dùng nghe nói cũng học ở Thiên Trung viện.
Cố Nguyên mặc dù có đến năm người con trai nhưng cháu chắt lại khá ít, khiến lão nhân như ông thấy buồn bã nên ngày ngày đều thúc dục con trai út, Cố Bắc Diệp thành gia lập thất, mau chóng cưới thê tử rồi cho ông thêm vài đứa cháu.
Thành thật mà nói trong bốn người cháu, Cố Nguyên giành nhiều tình thương cho Cố Ngữ Yên nhất, ông muốn bù đắp cho nàng.
Ngữ Yên từ nhỏ đã phải rời xa cả cha lẫn mẹ, bị hành hạ đối xử tàn nhẫn, cuộc sống thiếu thốn lại còn không thể tu luyện.
Cứ như vậy mà trải qua mười năm, Cố Nguyên là tổ phụ của nàng lại không hề hay biết, chỉ trách ông quá để tâm đến việc tìm kiếm Bắc Quân.
Không chỉ Cố Nguyên mà bốn vị thúc thúc của Cố Ngữ Yên trong lòng vẫn luôn thấy có lỗi với nàng.
Bọn họ trách bản thân yếu kém, không có năng lực giúp đỡ phu thê Bắc Quân đánh đuổi bọn người kia, hiện tại cũng không có năng lực tìm ra hai người họ.
Cố Ngữ Yên biết suy nghĩ trong lòng năm người, nàng không trách bọn họ cũng từng nói qua rất rõ.
Thời gian sau này nàng nhất định sẽ đối xử với bọn họ thật tốt mong mọi người có thể hiểu được ý muốn của nàng, nhanh chóng buông bỏ, không tiếp tục tự trách bản thân.
Đợi đến khi gặp được phụ thân và mẫu thân thì đại gia đình có thể đoàn tụ viên mãn.
Nói như vậy không đồng nghĩa với việc bất kỳ ai ở Cố phủ đều là người thân của Cố Ngữ Yên nàng.
Dùng xong bữa tối, Vân Dung đứng dậy rời khỏi bàn ăn, lúc đi qua Cố Ngữ Yên liền liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt dữ tợn, không chút thiện cảm.
Sáng hôm sau, Cố Bắc Diệp vì không muốn cháu gái bảo bối chui rúc trong phòng, một mực kéo nàng xuất phủ, đi dạo.
-“Ngữ Yên, xuất phủ, tiểu thúc dẫn con đi dạo.”
-“Nhưng mà xuất phủ có gì hấp dẫn?”
-“Nha đầu, đường phố kinh thành tấp nập nô nức, rất náo nhiệt.”
-“Đông đúc, ồn ào.”
-“Đi dạo kinh thành, sáng ngắm liễu rũ bên hồ, chiều ngắm hoàng hôn trên đỉnh núi.”
-“Đi nhiều, mỏi chân.”
-“Dạo hàng quán có rất nhiều món ăn ngon, có nhiều đồ vật thú vị, trâm cài, lược, vòng ngọc, son phấn, y phục.”
-“Tốn tiền.”
Cố Bắc Diệp ôm chân Cố Ngữ Yên, hai mắt rưng rưng, đáng thương.
-“Hichic, nha đầu đi dạo với tiểu thúc đi, cháu gái ngoan, xuất phủ đi, đừng ở trong phòng nữa.”
-“Tiểu thúc, thúc có chắc muốn dẫn con đi dạo?”
Cố Bắc Diệp gật đầu chắc nịch, tràn đầy quyết tâm.
Cố Ngữ Yên thấy vậy thì đồng ý, nàng cùng tiểu thúc xuất phủ.
Hai người thong thả dạo phố.
-“Ngữ Yên, bên kia có người bán bánh bao xíu mại, con ăn không?”
-“Có.”
-“Ngữ Yên, kia có kẹo hồ lô, tiểu thúc mua cho con nhé?”
-“Vâng.”
-“Ngữ Yên, đằng kia là tiệm trang sức rất nổi tiếng, vào xem nhé.”
-“Vâng.”
-“Nha đầu, con thích cái nào? Cây trâm hoa lan này rất đẹp, à con xem vòng ngọc kia là linh khí đó, linh khí trung phẩm.”
-“Cái này, cái này, còn có cái này không lấy, chưởng quỹ còn lại đều gói hết mang đến Cố phủ.”
Cố Ngữ Yên mỉm cười ngọt ngào với Cố Bắc Diệp.
-“Tiểu thúc hầu bao của thúc có vẻ sắp cạn rồi.”
Cố Bắc Diệp cười khổ, nha đầu Ngữ Yên thật ác, tiền tích góp bao nhiêu năm của y.
Cố Ngữ Yên và Cố Bắc Diệp vừa ra khỏi tiệm trang sức đi được vài bước thì có một nữ tử vội vàng chạy đến chắn trước mặt họ.
Nữ tử này mi thanh mục tú, nhìn qua có cảm giác nàng là một cô nương cá tính mạnh mẽ.
Y phục của nàng ta cũng gọn gàng, đơn giản không cầu kỳ.
Nàng ta chỉ vào Cố Ngữ Yên, hướng Cố Bắc Diệp chất vấn.
-“Cố Bắc Diệp, nữ nhân này là ai? Tại sao ngươi lại vào tiệm trang sức với nàng ta, hai người, hai người còn mặc y phục giống nhau.”
Cố Ngữ Yên phì cười, cô nương này ắt hẳn là hoa đào của tiểu thúc.
Nàng cúi đầu nhìn trang phục của bản thân lại nhìn tiểu thúc, hai người họ hôm nay đều mặc bạch y, màu sắc tương đồng, hoa tiết không nổi bật nhìn qua đúng là có chút giống nhau.