Cố Ngữ Yên trở về Bạch Mai viện, nàng tiến vào không gian huyễn tưởng.
Tiểu Bạch đang bị Tiểu Nấm, Tiểu Hành và Tiểu Phượng vây quanh.
Cố Ngữ Yên đi đến bắt đầu thiết lập khế ước với Tiểu Bạch.
Khế ước hình thành, Cố Ngữ Yên vui vẻ, Tiểu Bạch là ma thú cấp tám, cuối cùng trong dàn linh thú của nàng, cũng có một bé ma thú rồi.
Mỗi lần muốn triệu hồi linh thú không cần đau đầu suy tính nữa.
Ngay lúc này có một cục bông trắng, từ trong gian nhà gỗ lăn ra.
Cố Ngữ Yên nhìn Trứng Gà, Trứng Gà nhìn Tiểu Hành, Tiểu Hành nhìn Tiểu Nấm, Tiểu Nấm nhìn Tiểu Phượng, Tiểu Phượng nhìn Tiểu Hổ, Tiểu Hổ nhìn Tiểu Bạch và rồi Tiểu Bạch nhìn Cố Ngữ Yên.
Thật không ngờ đã mấy ngày trôi qua cục bông trắng tiểu hồ ly vẫn còn say rượu chưa tỉnh.
-“Tiểu Hổ, ma thú uống rượu sẽ say như vậy sao?”
Tiểu Hổ lắc đầu.
-“Chủ nhân, ta không biết, đây là lần đầu ta thấy ma thú như vậy.”
Cố Ngữ Yên tiến đến ẵm tiểu hồ ly lên, chọc chọc gương mặt của nó.
Tiểu hồ ly chậm rãi mở mắt, gương mặt lộ ra vẻ ngơ ngác.
Nó nhìn Cố Ngữ Yên, sau đó nhìn xung quanh một vòng, rồi lại tiếp tục nhắm mắt ngủ.
@@@
Tiểu Hành nhìn Tiểu Nấm, sau đó cả hai nhìn lão đại Trứng Gà.
Cuối cùng cả ba huynh đệ đồng loạt đem tiểu hồ ly quăng xuống nước.
Tiểu hồ ly giật mình, nhảy cẩng lên, toàn thân nó ướt sũng trông cực kỳ tội nghiệp.
Tiểu hồ ly có vẻ đã trở nên tỉnh táo, nó chảy thẳng đến chỗ Cố Ngữ Yên, đôi mắt to tròn long lanh, thập phần đáng yêu nhìn nàng.
Cố Ngữ Yên mềm lòng cuối người đối diện tiểu hồ ly, ngay lúc này tiểu hồ đột nhiên cắn vào ngón tay nàng.
Một giọt máu rơi trúng ngay đỉnh đầu tiểu hồ.
-“Đọc chú ngữ.”
Cố Ngữ Yên dựa theo lời Cửu Thiên Châu cứ như vậy đọc chú ngữ, thành lập khế ước linh thú với tiểu hồ.
Nhóc con này dám cắn nàng.
Tiểu hồ ly phát hiện ra bản thân đã trở thành linh thú khế ước thì ấm ức, lăn lộn trên mặt đất không ngừng khóc lóc.
Cục bông trắng lại là ma thú cấp chín, đúng là không tệ chút nào.
Cố Ngữ Yên dùng linh lực hệ thủy, nàng búng tay toàn bộ nước trên người tiểu hồ ly nhanh chóng rời khỏi bộ lông trắng muốt của nó, tụ lại thành một quả cầu nước, sau đó nước từ đâu thì quay về đó.
Nàng lấy ra một bình rượu đưa đến trước mũi tiểu hổ ly.
-“Từ nay gọi em là Tiểu Hồ được không?”
-“Ngữ Yên tỷ, không được.”
Tiểu Phượng lên tiếng phản đối.
-“Ngữ Yên tỷ, Tiểu Hồ, Tiểu Hổ rất dễ nhầm lẫn.”
-“Vậy sao?”
Cố Ngữ Yên vừa hỏi vừa nhìn Bạch hổ.
Tiểu Hổ ngay lập tức gật đầu chắc nịch.
Nàng lại nhìn ba huynh đệ khí linh, cả ba lại đồng loạt nhìn nhau rồi nhìn lại Cố Ngữ Yên.
Cục bông này trắng tính như vậy nhưng không thể lấy trùng tên với Tiểu Bạch được.
Bạch bạch, bạch tạng, bạch tuộc...
-“Được rồi, gọi là Tiểu Hắc đi.”
Tiểu Phượng hài lòng tán thành.
Mọi người cũng không có ý kiến, riêng tiểu hồ ly thì hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bình rượu trên tay Cố Ngữ Yên.
-“Tiểu Hắc.”
Cố Ngữ Yên gọi, tiểu hồ ly vẫn đứng yên bất động.
-“Tiểu Hắc.”
Vẫn bất động.
-“Tiểu Hắc, đến đây sẽ có rượu ngon.”
Tiểu hồ ly ngay lập tức phóng đến bên người Cố Ngữ Yên, muốn trèo lên người nàng, cố gắng với bình rượu trên tay nàng.
Cố Ngữ Yên ngồi xổm xuống đưa bình rượu cho Tiểu Hắc, xoa đầu nó.
-“Tiểu Hắc ngoan, nhớ là không được uống quá say.”
Tiểu hồ ly gật đầu, liếm tay Cố Ngữ Yên, bộ dáng rất vui vẻ, thỏa mãn.
Nàng nhìn Tiểu Hắc ôm bình rượu uống, lại nhớ đến Tiểu Phượng, Tiểu Hổ vẫn hay lấy đan dược làm đồ ăn vặt.
Nàng hạ quyết tâm phải nhanh chóng nâng cao tu vi bước vào giai đoạn luyện khí, nàng mong muốn bọn Trứng Gà cũng có thể cảm nhận được niềm vui ăn uống.
Tiểu Hành và Tiểu Nấm đáng thương, ngày ngày ủ rượu cho nàng nhưng lại không thể uống được.
Sáng hôm sau Cố Ngữ Yên thức dậy sớm để cùng tam thúc và tiểu thúc đến Thiên Trung viện.
Trước cổng Thiên Trung viện.
-“Tam thúc, tiểu thúc đến đây là được rồi.”
-“Không được để ta đưa con vào bên trong.”
-“Tiểu thúc.”
-“Lỡ như cháu gái bảo bối của ta bị bắt nạt thì sao?”
Cố Bắc Kiệt vỗ vai Cố Bắc Diệp.
-“Bắc Diệp, đệ nhìn nha đầu Ngữ Yên giống người dễ bị bắt nạt sao?”
-“Nhưng mà...”
-“Được rồi, Ngữ Yên đã mười sáu tuổi, là thiếu nữ rồi, không còn nhỏ.”
-“Tháng sau mới mười sáu, hiện tại nha đầu này mới mười lăm thôi.”
Cố Bắc Kiệt hiền hòa nhìn Cố Ngữ Yên.
-“Ngữ Yên, ở Thiên Trung viện học tập thật tốt, mấy người thúc thúc bọn ta và tổ phụ tin tưởng con.”
-“Vâng.”
Tam thúc nghe được Cố Ngữ Yên đáp thì gật đầu, sau đó liền kéo tiểu thúc còn đang lưu luyến rời đi.
Cố Bắc Diệp vừa bị kéo đi vừa hét lớn.
-“Cháu gái ngoan cẩn thận, giữ gìn sức khỏe, phải thường xuyên về nhà thăm chúng ta.”
Cố Ngữ Yên mỉm cười, vẫy tay chào hai vị thúc thúc.
Để vào được Thiên Trung viện phải leo lên một trăm bậc thang chuyện này đối với nàng mà nói thì rất đơn giản.
Tiến vào bên trong, Cố Ngữ Yên tìm gặp quản sự của Thiên Trung viện, đưa thẻ bài thân phận đệ tử nội môn và bức thư của Ngụy viện trưởng cho y.
Rất nhanh nàng liền được đưa đến một gian phòng tại khu vực của đệ tử nội môn.
Căn phòng gọn gàng sạch sẽ, không quá rộng nhưng như vậy quả thật là rất tốt.
Cố Ngữ Yên bất giác nhớ lại hình ảnh thời sinh viên ở kí túc xá, cảm giác không tệ.
Sau đó nàng liền bắt đầu tu luyện, linh lực ở Thiên Trung viện so với địa phương khác quả thật nhiều hơn một chút, cũng thuần khiết hơn.