Cố Ngữ Yên dành thời gian buổi chiều để làm quen với cách sử dụng Cửu Thiên Kiếm.
Rời không gian huyễn tưởng, nàng đến gặp Cố Nguyên.
“Nội tổ phụ.” Nàng gọi.
Cố Nguyên đang ngồi Bên thư án, ông ngẩng đầu nhìn tôn nữ của mình.
Ngữ Yên là cháu gái của ông, Mỹ Ngọc cũng là cháu gái của ông, vì sao nha đầu này luôn cho ông cảm giác thân cận gần gũi hơn.
“Ngữ Yên, cháu có chuyện gì muốn nói với tổ phụ sao?”
Cố Ngữ Yên lấy ra một bình đan dược, trong đó là năm viên Tẩy Tủy Đan, nàng đưa cho Cố Nguyên.
“Tổ phụ, đây là năm viên Tẩy Tủy Đan.”
Cố Nguyên mở bình đan dược nhìn vào bên trong, một lát sau, ông nhướng mày nhìn Cố Ngữ Yên.
“Đan dược thất phẩm thất truyền, nha đầu con chưa bao giờ làm ta ngừng kinh ngạc.” Cố Nguyên thản nhiên nói.
Cho đến hiện tại, ông đã quen với những bất ngờ, kinh hỉ mà tôn nữ của ông mang lại, nữ nhi của Bắc Quân sao có thể tầm thường được.
Cố Ngữ Yên mỉm cười, bình đan dược này là nàng luyện chế cho nội tổ phụ và mấy vị thúc thúc.
Nàng biết nội tổ phụ hiểu được công dụng của Tẩy Tủy Đan, dược tính ra sao? Hiệu quả như thế nào, tổ phụ đã biết rõ thì sẽ tự suy xét rồi quyết định.
Nhưng mà nàng có thể chịu được thống khổ khi dùng Tẩy Tủy Đan thì đương nhiên tổ phụ và thúc thúc cũng sẽ chịu được, nàng rất có lòng tin với việc này.
Dù sao trên đời này, cái gì cũng có giá của nó, đan dược cũng như vậy thôi.
Hơn nữa, không sớm thì muộn Lý gia và Cố gia sẽ phát sinh giao chiến, điều này căn bản là không thể tránh khỏi.
Mặc dù tổ phụ có quan hệ thân thiết với Ngụy viện trưởng và Vô đại sư nhưng Thiên Trung viện và Công Hội Luyện Đan Sư trước nay luôn tuân thủ quy định không can thiệp vào bất kỳ tranh chấp gia tộc nào.
Nên giải pháp tốt nhất chính là nâng cao thực lực, sức mạnh gia tộc.
Gia chủ đứng đầu như Cố Nguyên càng phải thăng cấp tu vi.
Đêm tối, phía tây rừng Bích Lâm Sơn.
Theo kế hoạch đã bàn sẵn từ trước Mị Tam dẫn theo một nhóm người, tu vi của bọn họ đều đạt đến Kim Đan cảnh, đợi đến khi nhận được hiệu lệnh của Cố Ngữ Yên thì ngay lập tức gây động tĩnh ở gần hang động.
Âm thanh phát ra khiến bọn người canh gác chú ý, từng nhóm từng nhóm người rời đi.
Cố Ngữ Yên quan sát tình hình, trong hang động vẫn còn khá nhiều người, nàng quyết định để nhóm khế ước thú ra ngoài, gây rối ở một chỗ khác, thu hút sự chú ý của đám lính canh gác còn lại.
Nhân tiện cũng thăm dò thực lực đối phương.
Nàng đeo mạng che mặt, xông thẳng vào hang động, tiên hạ thủ vi cường, gặp tên nào, nàng liền nhanh tay hạ thuốc mê tên đó, phấn mê, khói mê, thuốc bột loại nào cũng có.
Hành động đương nhiên phải biết lựa ngày, dựa vào nỗ lực âm thầm theo dõi suốt hơn một tháng, Cố Ngữ Yên biết rõ hôm nay cả Lý Phùng và Trương Triệu Khoan đều không có ở đây.
Lý Phùng thì nàng không biết hắn ở đâu nhưng về phần Trương Triệu Khoan thì đang ở góc khuất thư viện mà vui vẻ với Tiểu Kiều Kiều của hắn rồi.
Vào đến chỗ giam giữ ma thú, Cố Ngữ Yên để bốn huynh đệ Cửu Thiên ra ngoài, giúp đỡ nàng phá bỏ thuật chú trên lồng giam.
Hơn cả trăm ma thú, nếu cứ để bọn chúng chạy ra ngoài sẽ gây ra động tĩnh rất lớn.
Cố Ngữ Yên đã tính đến chuyện này nên liền dùng tốc độ sét đánh chuyển hết ma thú vào không gian huyễn tưởng.
“Chủ nhân, chủ nhân, người bị giam giữ ở bên này.” Tiểu Nấm nói.
Nhóm Cố Ngữ Yên nhanh chóng đến được vị trí giam giữ mà Tiểu Nấm chỉ.
Nàng dùng Cửu Thiên Kiếm chém xích, phá khóa, sau đó dẫn hết người trong ngục giam men theo lối đi bí mật mà lần trước nàng thấy Lý Viễn dùng để ra ngoài.
Đoàn người đi đến sau núi thì gặp nhóm người được Mị Tam phái đến hỗ trợ.
Cố Ngữ Yên trong lòng nảy sinh ngờ vực, mọi chuyện sao lại suôn sẻ đến như vậy? Sự thuận lợi này quả thật có điểm đáng ngờ.
Nhưng trước hết phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Cố Ngữ Yên bắn pháo hiệu, nhóm linh thú và người của Mị Tam nhận được thì ngay lập tức rút lui.
Bọn người của Lý Phùng và Trương Triệu Khoan cũng phát hiện có biến, cấp tốc quay lại hang động nhưng đã muộn.a
Trước lúc rời đi Cố Ngữ Yên đột nhiên quay đầu nhìn về một điểm trên tàn cây, khẽ nhíu mày.
Đến khi nàng đã rời đi, một khắc sau, từ dưới gốc cây, một nam tử tuấn lãng tà mị, tay cầm phiến quạt nhẹ phe phẩy xuất hiện.
Lý Viễn, hắn đã quan sát hết mọi chuyện diễn ra, trên môi hiện lên nụ cười đầy ý vị.
Sau hôm đó người của Mị Tam báo lại, Lý Phùng và Trương Triệu Khoan sai người ráo riết thu mua nô lệ và săn ma thú nhưng đều không có kết quả.
Những nơi buôn bán nô lệ ở chợ đen đều bị người của Mị Tam mua hết toàn bộ, sau đó cho bọn họ một khoản tiền để kiếm kế sinh nhai.
Về phần ma thú, ma thú ở khu vực phía tây Bích Lâm Sơn căn bản đã bị bọn người Lý Phùng bắt hết toàn bộ, hiện tại được cứu thoát và đưa đến một nơi, trong không gian huyễn tưởng của Cố Ngữ Yên.
Nơi này cho dù là tổ tông mười tám đời nhà Lý gia cũng không tìm được.