Vài hôm sau, Cố Ngữ Yên đang nhàn nhã ở Bạch Hạc Huyền trang uống trà ngắm cảnh.
Theo như lời của Mị Tam thì Tiêu Huyền đã tặng sơn trang này cho nàng, khế ước đất đai cũng đã được đưa đến tay.
Chuyện ở Cố phủ, nội tổ phụ và các vị thúc thúc đang sắp xếp, xử lý mọi thứ tình hình có vẻ khá ổn thỏa, bọn họ cũng không để nàng nhúng tay vào.
Nhị thúc đã được cử đi đón đại thẩm Vân Nhu, tam thẩm Mạc Uyển và mẹ con Vân Dung, Cố Mỹ Ngọc ở phủ viện ngoại thành.
Tiểu thúc và hai biểu ca thì đang cấp tốc cho người xây dựng lại chính viện và sửa chữa những nơi bị hư hỏng.
Đại thúc và tam thúc đang tiến hành việc tiếp quản sản nghiệp của Lý gia.
Nội tổ phụ của nàng thì lo liệu chuyện hậu sự cho những người đã mất.
Lý gia diệt vong, Cố gia mặc dù chiếm được phần lợi nhưng nguyên khí đã hao tổn không ít.
Kẻ khác nhìn vào khó tránh khỏi việc nảy sinh ý đồ nước đục thả câu.
Trương gia không phải kẻ mù, bắt đầu có ý định rục rịch không an phận, nhắm vào Cố gia.
May mắn Vô đại sư không làm mọi người thất vọng, ông đứng ra tuyên bố kẻ nào dám đối đầu với Cố gia thì đồng nghĩa với việc tuyên chiến Công Hội Luyện Đan Sư.
Lúc này mọi người mới sực nhớ đến một chuyện, Lý Trác đã chết, Cố Ngữ Yên chính là Hội Phó duy nhất của Công Hội Luyện Đan Sư Mạc Ly quốc.
Nhưng hành động của Vô đại sư so với Ngụy viện trưởng vẫn nhẹ nhàng hơn.
Ngụy Vô Mục trực tiếp đưa ra thông cáo kết thông gia với Cố phủ, để tôn nữ Ngụy Lạc Anh lập hôn ước với nhi tử của Cố gia chủ, Cố Bắc Diệp, dự tính mùa xuân năm sau sẽ cử hành hôn lễ.
Từ lúc Lý gia và Cố gia phát sinh giao tranh thì Vân gia vẫn luôn duy trì thái độ trung lập, hoàn toàn giữ im lặng.
Hiện tại mọi chuyện đã xong xuôi thì bọn họ cũng có chút động thái, biểu thị bản thân đứng về phía Cố phủ.
Hành động này quả thật có chút ngụy quân tử nhưng xét cho cùng thì giữa Cố gia và Vân gia vẫn là có mối giao hảo, vốn là thông gia.
Về phần của Mộc gia, ngay sau khi Mộc Tu Trạch bị bắt thì bọn họ đã nhanh chóng phủi sạch quan hệ với hắn.
Thể hiện rõ gia tộc hoàn toàn không can dự đến chiến sự giữa hai nhà Lý – Cố.
Cố gia cũng lười truy cứu nên cứ như vậy mà cho qua.
Mộc gia thế là thoát một kiếp.
Trong đình viện, Cố Ngữ Yên nhìn mặt hồ sen yên tĩnh, những đóa sen trắng phớt hồng xinh đẹp, tinh khiết.
Tâm tình có chút dao động, tính ra thì đã gần hai tháng nàng không nhìn thấy gương mặt yêu nghiệt của người kia, không biết hiện tại tên thần kinh đó đang làm gì?
Khoan!!! Dừng lại khoản tầm là hai giây, nàng là đang nhớ hắn sao.
Ái tình à ái tình, quả thực ngươi có sức mạnh khủng khiếp, có thể thay đổi cả tâm tính của con người.
“Vương phi.”
Mị Tam tiến vào đình viện, đi bên cạnh tiểu thịt tươi còn có một nam nhân khác.
Mị Tam sau khi hành lễ xong với Cố Ngữ Yên thì vui vẻ đưa cho nàng một hộp gỗ.
Bên trong hộp là bộ móng heo mà Cố Ngữ Yên muốn, đôi bàn tay của Trương Triệu Khoan.
“Vương phi dựa theo phân phó của người, hai cái móng heo này được chặt xuống khi hắn vẫn còn sống.”
“Rất tốt.”
Cố Ngữ Yên tán thưởng, tâm tình tốt, uống trà cũng có hương vị hơn.
“Mang vứt cho chó ăn đi.” Nàng nhẹ giọng nói.
Cố Ngữ Yên nhìn nam tử đang đứng bên cạnh Mị Tam, thanh âm trong trẻo lại lần nữa cất lên.
“Lý công tử, đến gặp ta mà vẫn mang mặt nạ sao?”
Nam tử không nói gì, chỉ đưa tay gỡ mặt nạ xuống, gương mặt của Lý Viễn hiện ra trước mắt Cố Ngữ Yên.
Tiếp sau đó lại là một lớp mặt nạ da người được tháo xuống, lúc này gương mặt chân chính của nam tử mới xuất hiện.
So với gương mặt dịch dung thành Lý Viễn thì vẫn là một bộ dạng tuấn lãng tà mị, ở đuôi mắt phải của hắn có một nốt ruồi nhỏ, cảm giác có phần mị hoặc pha lẫn giảo hoạt.
Cố Ngữ Yên cảm thán, Tiêu Huyền lựa chọn thuộc hạ nhất định có kèm theo tiêu chuẩn nhan sắc.
“Thuộc hạ Mị Nhị ra mắt vương phi.”
Mị Nhị thuộc hạ thân cận của Huyền vương lại ẩn dưới thân phận đại công tử Lý gia, Lý Viễn suốt ba năm mà không hề có người phát hiện.
Hỏi ra mới biết lớp mặt nạ da người kia là sản phẩm của tên phiền phức Mộ Dung.
Lần trước khi Lý Viễn đưa cho nàng mẫu giấy, báo tin về thời điểm Lý gia tấn công, quả thật lúc đó nàng đối với hắn vẫn có phần nghi ngờ.
Hiện tại thì mọi chuyện đã rõ ràng, đều là người của mình.
Nàng đối với Tiêu Huyền càng lúc càng cảm thấy quanh người chàng có rất nhiều bí mật.
Tò mò là bản tính của con người, Cố Ngữ Yên cũng có lòng tò mò nhưng nàng lại không hỏi.
Nàng thừa biết thuộc hạ của Huyền vương rất mực trung thành với chàng, nếu nàng đưa ra yêu cầu ép buộc bọn họ nói rõ tất cả thì không khác nào đẩy bọn họ vào tình thế khó xử.
Nên nàng sẽ không làm như vậy, trực tiếp đi hỏi chính chủ vẫn là tốt nhất.
Mị Tam thấy Cố Ngữ Yên không nói gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vương gia trước khi đi có căn dặn, lệnh của vương phi cũng là lệnh của ngài nhưng mà cái chuyện kia, nếu vương phi bảo hắn nói, hắn cũng không biết nên kể thế nào.
Mị Nhị nhìn dáng vẻ thấp thỏm xong rất nhanh liền khoan khoái, hứng khởi trở lại của Mị Tam thì không nhịn được mà nhoẻn miệng cười, bàn tay cũng rất nhanh nhéo vào eo tiểu thịt tươi một cái khiến Mị Tam tức giận lườm hắn.