Lão
Ngũ chọn ra hai người, móc ra hai viên Phi Hoàng thạch đưa cho họ. Hai người đó
cầm lấy viên đá, lau lau vào người, thoáng chốc hai tay đã trống trơn, kế cùng
bước vào vòng lửa, hai người đứng ở hai góc đối diện nhau.
Hai
người từ từ ngồi xuống, không hề chớp mắt, nhìn thẳng vào đối phương, gườm gườm
như hai con thú đang chuẩn bị tấn công nhau. Vài giây sau, họ bất ngờ xông vào
nhau, kéo theo vài vạt tuyết hất lên tung tóe, hai tay ra sức ghìm chặt đối
phương, nhưng cũng tách ra rất nhanh chóng, rồi quay lại vị trí ban đầu.
Sau
sáu bảy lần vật lộn như thế, một trong hai người đàn ông đó bỗng hét lên:
-
Được rồi! - Rồi nhảy phốc ra khỏi vòng lửa, chạy tới trước mặt Lão Ngũ, xòe ra
hai viên đá, vẻ mặt vô cùng hớn hở. Người đàn ông còn lại lắc đầu thở dài vẻ
ngao ngán, rồi từ từ lùi bước ra sau.
Theo
dõi từ đầu đến cuối, tôi mới hiểu vì sao lúc nãy Lão Ngũ lại nói là “Vật trộm
được không tự mất”, thì ra mục đích của Vi viên thủ Đạo là giữ chặt vật thuộc về
mình, do đó đây mới là thử thách cuối cùng.
Bốn
người còn lại tiếp tục đua tài, mỗi trận đều phân định ra kẻ thắng bại, cuối
cùng Lão Ngũ cũng nâng bậc và trao danh hiệu cho họ. Tổng cộng có hai người đạt
cấp Lão Tứ và bốn người đạt Lão Tam. Lão Ngũ vẫn lùng bùng trong miệng, tỏ vẻ
không chút hài lòng, rồi hầm hầm kéo tôi và chị Giai Tuệ xuống núi.
Vừa
đúng lúc này, tôi bỗng nghe thấy giọng một người con gái vọng lại từ đằng sau:
-
Đợi đã, vẫn còn ta.
Tôi
lập tức quay đầu lại, vừa kịp nhìn thấy một bóng đen đang lồm cồm leo từ dưới
khe Du Long đạo lên, chạy vài bước tới trước chúng tôi, vừa thở hổn hển vừa
nói:
-
Lão Ngũ, cháu cũng muốn tham gia Luận Đạo.
Cô
gái trẻ này trông có vẻ bằng tuổi tôi, mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu đỏ,
khuôn mặt trắng nõn, khi cười đôi mắt cong lại như hai vầng trăng lưỡi liềm. Cô
gái kính cẩn chắp tay chào Lão Ngũ, tôi phát hiện ra, người này dùng năm đầu
ngón tay gõ năm lần, điều này chứng tỏ cô đã đạt tới cấp Ngũ giới, tức là ngang
hàng với Lão Ngũ.
Tất
cả những người có mặt ở đó lúc bấy giờ đều ngạc nhiên trợn tròn mắt, Lục Lão Tứ
cùng những người vừa mới được phong danh càng hốt hoảng hơn. Từ đâu xuất hiện một
cô gái trẻ, lại còn tự xưng ngang hàng với Hắc Đạo Vương, không biết là bị điên
hay bị ngốc đây.
Lão
Ngũ cũng hơi bất ngờ, lịch sự đáp lễ, rồi nheo đôi mắt lạnh lùng hỏi:
-
Cô gái, cô là ai?
Cô
gái đó rất tự tin, không một chút sợ hãi, điềm tĩnh trả lời:
-
Đinh Ngũ muội đến từ Hưng Thành Triều Dương, xin chào Lão Ngũ.
Triều
Dương là một thành phố nằm cạnh Cẩm Châu, còn Hưng Thành là một huyện nhỏ thuộc
Triều Dương, từ hồi còn ở Học viện cảnh sát, tôi có chung phòng kí túc với một
bạn cũng đến từ nơi này. Tôi nhìn cô gái trẻ từ đầu đến chân, cô gái có vẻ còn
rất nhỏ tuổi, vậy mà ăn đĩnh đạc, lại còn tự tin xưng mình là Đinh Ngũ muội,
tôi thấy thật nực cười, không thể tin là cô lại ngang tầm với Lão Ngũ.
Lão
Ngũ chậm rãi xoa cằm, chớp chớp mắt, rồi nói với giọng rất lạ:
-
Đinh Ngũ, ha ha… ha ha… mi nói mi đã là Lão Ngũ? Hay đấy, hay đấy! - Lão bước
lên trước vài bước, rồi hạ giọng nói. - Nhóc con, trong Đạo môn dựa vào Bả Thế
để phân cấp bậc, nếu như mi cũng là Lão Ngũ thì không thể gọi ta là Lão Ngũ được
mà phải gọi ta là Ngũ ca.
Lão
Ngũ nói với giọng hơi châm biếm, vậy mà không ngờ cô gái đó lập tức lên tiếng
trả lời rất nghiêm túc:
-
Vậy cũng đúng, Hắc Ngũ ca, ở nhà ba cháu cũng nói với cháu như vậy. Thế nhưng,
do tuổi của Ngũ ca cũng đã cao, gọi là Lão Ngũ chắc cũng không sao.
Những
lời của cô gái khiến mọi người đều không dám tin vào tai mình. Bụng thầm nghĩ
chắc cô ta có chút vấn đề về thần kinh.
Lão
Ngũ không tỏ thái độ gì, chỉ ngẩng đầu cười lớn:
-
Tốt, tốt, tốt lắm! Vậy mi nói xem, mi dùng thuật gì, để ta xem xem Bả Thế của
mi cao tới mức nào rồi?
Đinh
Ngũ muội liền cười khúc khích, trả lời một câu mà ai cũng ngã ngửa:
-
Cháu không biết thuật gì cả, cháu đến đây là để Lão Ngũ dạy cho cháu thôi.
Nói
rồi, cô gái bước thêm vài bước tới trước mặt Lão Ngũ, xòe bàn tay ra, trong
lòng bàn tay nắm một vật gì đó, rồi ngay lập tức nhét vào trong áo. Lúc đó, cô
gái quay lưng về phía chúng tôi, nên nhìn không rõ cô đang cầm vật gì. Tôi chỉ
nhận thấy gương mặt của Lão Ngũ bỗng thay đổi đột ngột, ngẩng lên nhìn chằm chằm
vào Đinh Ngũ muội, ánh mắt có vẻ như đang rất xúc động.
Lão
run run cầm lấy tay cô gái, rồi lắp bắp hỏi:
-
Đây… đây… đây là gia đình của mi?
Đinh
Ngũ muội mỉm cười rồi gật đầu lia lịa:
-
Vâng, đây chính là gia đình cháu. Ba cháu nói rằng, chỉ cần nhìn thấy vật này
thôi, nhất định lão sẽ nhận dạy Đạo thuật cho cháu.
Lão
Ngũ hít một hơi thật sâu, như vẫn chưa hết xúc động, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
-
Tốt lắm, Đinh Ngũ muội, tốt lắm! - Tay lão vẫn nắm chặt tay của Đinh Ngũ muội.
- Muội muội, ba muội đã coi trọng ta như thế, còn đích thân nhờ ta dạy dỗ, cũng
coi như ta đây may mắn. Hắc Lão Ngũ này có chết cũng sẽ cố gắng truyền dạy cho
muội. Đạo môn có phúc, Đạo môn có phúc… - Nói rồi, mắt lão rơm rớm nước, như
nghẹn ngào không nói lên lời.
Thấy
vậy, tất cả chúng tôi đều ngẩn người ra, thật hiếm khi Lão Ngũ lại tỏ ra xúc động
đến như vậy, thật không biết chuyện gì xảy ra. Bình thường một người luôn cất
giọng the thé chửi rủa, lúc nào cũng dương dương tự đắc như lão, vậy tại sao
khi đối diện với cô gái này lại hạ giọng xưng là Hắc Lão Ngũ, thậm chí còn rơi
nước mắt? Không biết lão đã nhìn thấy cái gì mà có thể thay đổi hoàn toàn thái
độ như vậy?
Đinh
Ngũ muội không nói gì, chỉ nhìn Lão Ngũ cười híp mắt, trong khi những người
khác không ai dám lên tiếng. Lão Ngũ từ từ lau hai hàng nước mắt, bỗng nhiên
lão quay lại phía tôi vẫy vẫy tay, nói:
-
Lan Lan, xin lỗi nhé, ta không thể nhận mi làm đệ tử được nữa. Nếu như vẫn muốn
học Đạo thuật thì sau này đến bái Ngũ bà vậy.
Tôi
thực sự bất ngờ, nhưng vẫn kịp gật đầu, rồi quay lại nhìn Đinh Ngũ muội. Với
tôi học hay không học Đạo thuật cũng không quan trọng, nhưng tôi hết sức tò mò
muốn biết cô gái này rốt cuộc là ai?
Đến
lúc đó, vẻ trầm tư ủ rũ của Lão Ngũ bỗng dưng biến mất, lão cười vui vẻ vỗ vai
Lục Lão Tứ và những người còn lại với vẻ hết sức thoải mái:
-
Mấy đứa mi giờ biến được rồi, mười năm nữa đến đây, lúc đó Ngũ bà sẽ Luận Đạo
cho mấy đứa.
Lục
Lão Tứ cùng những người kia đều hết sức ngỡ ngàng trước câu nói của Lão Ngũ,
nhưng Lão Ngũ đã nói vậy rồi, họ đành kính cẩn chào Đinh Ngũ muội và quay sang
cáo biệt chúng tôi, kế từ từ tụt xuống khe Du Long đạo.
Thấy
mọi người đã đi hết, Lão Ngũ mới giới thiệu Đinh Ngũ muội với tôi và chị Giai
Tuệ, rồi bắt chúng tôi gọi cô là Ngũ bà. Tôi cảm thấy ngượng mồm, đang lưỡng lự
không biết nên hay không nên gọi, thì Đinh Ngũ muội vội phẩy tay nói rằng xưng
hô như vậy không cần thiết với người ngoại đạo, hơn nữa tôi lại là trưởng môn của
phái Kiện môn, mọi người cứ gọi chị em cho thân mật. Lão Ngũ cũng gật gù, tán
thưởng:
-
Cũng phải, mỗi người đều theo phái riêng, nếu không thì lão già này đã có thêm
hai muội muội rồi, thế thì lãi quá. Ha ha ha ha, hay đấy, hay đấy!
Sau
đó, Lão Ngũ kể qua cho Đinh Ngũ muội về việc của tôi, để cô ấy xuống núi đợi
trước, sau khi giúp tôi quy vị xong Kiện bài sẽ xuống tìm sau. Chị Giai Tuệ liền
nói để chị liên lạc với Trưởng phòng Lưu để ông ấy sắp xếp phòng ở khách sạn
cho cô nghỉ tạm.
Nhưng
không ngờ Đinh Ngũ muội lại lắc đầu nhất định không chịu, một mực nói rằng ba
cô ấy đã dặn phải theo sát Lão Ngũ không được rời nửa bước. Lão Ngũ nghe xong
liền đồng ý, và nói rằng thêm người cũng tốt, đến lúc nguy nan có thể giúp đỡ
nhau.
Lúc
đó, tôi vẫn không hiểu tại sao Đinh Ngũ muội lại quả quyết đi theo chúng tôi
không chịu rời bước, cho tới sau này khi đã hiểu được thân thế của cô ấy, tôi mới
biết được lí do đó là gì.
Chúng
tôi cùng tụt xuống khe Du Long đạo, rồi nhanh chóng quay lại trước núi, gặp Trưởng
phòng Lưu hỏi mượn thêm một bộ trang phục cảnh sát và một bộ vật dụng chuyên dụng.
Sau khi Đinh Ngũ muội thay quần áo xong, Lão Ngũ nhìn sang ba đứa con gái chúng
tôi, cười khoái chí:
-
Ba cô gái, ai ai cũng xinh đẹp cả. Lại còn thêm cả Đường Nhã Kỳ và Tiêu Vy nữa
chứ. Mẹ kiếp, lão già này sắp sang thế giới bên kia rồi vẫn còn đào hoa.
Nhờ
Trưởng phòng Lưu dẫn đường, chúng tôi đi thẳng một mạch tới bên ngoài động Lão
Mẫu, phía trên cửa động có khắc bốn chữ “Hư Vô Chân Cảnh”. Nhìn vào phía trong
là một hang động tự nhiên, rộng chừng bảy tám mét vuông, tượng Lão Mẫu mạ vàng
đang ngồi trên một bục đá, đầu hơi nghiêng sang bên trái, ánh mắt nhìn thẳng,
tay cầm bình ngọc, xung quanh là các bức tượng tiên đồng và ngọc nữ. Hai bên bục
đá là mười tám bức tượng La hán. Mặt phía sau treo một bức mành màu vàng, cả bốn
cạnh đều là những đường tua rua màu xanh, ở giữa tấm mành thêu hình tượng Phật.
Lúc
này, tôi có cảm giác bên trong động giống như một nồi nước đang sôi, khói bốc
lên nghi ngút, khiến ta không thể thở nổi. Người thì chen chúc nhau, quỳ rạp xuống
đất, thỉnh thoảng lại cúi gập người khấn vái, người thì la hét còn vung tay nhảy
múa, đôi mắt đỏ ngầu, giống như đang lên cơn dại. Hai vị hòa thượng đầu trọc nhẵn
thín, mặt mũi nhễ nhại mồ hôi, đứng ở phía trên, lần lượt nhận những bông hoa cẩm
bào từ phía dưới chuyển lên, rồi cài lên khắp bức tượng Lão Mẫu.
Chị
Giai Tuệ chau mày, tiến gần lại Trưởng phòng Lưu, nói nhỏ:
-
Chú Lưu, cánh cửa bí mật nằm ở phía dưới động, chú nghĩ cách cho chúng cháu đi
qua, sau đó phải đảm bảo không có ai vào quấy rầy.
Trưởng
phòng Lưu khẽ gật đầu, điều hai cảnh sát tới rẽ đám đông rồi đưa chúng tôi chen
qua. Bên cạnh bức mành tôi thấy sâu vào trong khoảng hơn một mét, bức vách động
có màu nâu đất, đó là một khe nứt bên trên bám đầy rong rêu.
Vén
bức mành ra, Trưởng phòng Lưu nói với chúng tôi, ông sẽ ở bên ngoài canh chừng,
để chúng tôi tiếp tục đi sâu vào trong, sau đó chúng tôi sẽ dùng bộ đàm liên lạc,
cứ cách một tiếng đồng hồ sẽ gọi một lần, nếu như quá ba tiếng không nhận được
thông tin phản hồi thì ông sẽ lập tức tập hợp quân vào tìm kiếm.
Chị
Giai Tuệ nghĩ một lúc, rồi nói nội tình bên trong động chưa rõ thế nào, tốt nhất
là khoảng sáu tiếng đồng hồ gọi lại một lần. Trưởng phòng Lưu gật đầu đồng ý, rồi
còn khảng khái nói thêm, ông đã đến Bắc Trấn nhậm chức được năm năm rồi, năm
nào cũng lên đây vào dịp này, giờ sắp chuyển sang tỉnh khác, trước khi chuyển
đi mà lại có thể góp sức tìm ra bí mật lớn thế này, coi như là cũng được góp
chút công sức. Nói rồi, ông tới bắt tay từng người một trong đoàn, cười và nói:
-
Các đồng chí, chúc các đồng chí mọi việc đều thuận lợi, trở về tôi sẽ thết đãi
mọi người một bữa linh đình.
Đợi
cho Trưởng phòng Lưu bước ra, Lão Ngũ mới tiến tới sờ tay lên bức vách đá, rồi
quay đầu lại nói thật khẽ:
-
Lan Lan, mau chóng tìm mắt khóa đi.
Tôi
lập tức bước tới, quan sát một hồi, mới phát hiện ra, quả nhiên phía dưới cùng
có một lỗ tròn, gần như đã bị rêu phủ kín, sau khi đã dọn sạch, liền cắm chìa
khóa vào, vừa khít với lỗ. Tôi liền lấy ra một chiếc kim móc, xỏ qua phần lỗ ở
đuôi khóa, rồi giống như vặn khóa két sắt, từ từ xoay sang phải.
Mỗi
một vòng quay, chiếc chìa khóa lại cắm sâu thêm được một chút, tôi phải xoay chừng
ba mươi sáu vòng, khi chiếc chìa khóa chỉ còn thò ra bên ngoài một chút xíu. Bỗng
dưng, từ trong động phát ra một âm thanh khe khẽ, chiếc chìa khóa rung lên, rồi
từ từ bị đẩy lại ra ngoài, lớp rêu phong trên tường cũng bị tách ra rồi rơi lả
tả xuống đất. Tiếng người vẫn không ngừng hò hét bên ngoài, nên những tiếng động
này dường như không nhằm nhò gì. Ngay lập tức, một phiến đá rộng chừng mặt bàn,
dày gần bằng nắm đấm cửa từ từ thụt vào trong, cho tới khi để lộ ra một khe hở
vừa đủ một người chui lọt vào. Bên trong tối thui như mực, nhưng lại thốc ra một
luồng khí trong lành và mát mẻ.
Trong
lòng tôi bỗng dưng hồi hộp vô cùng, trống ngực đánh liên hồi. Bây giờ nếu bất
ngờ có người nhìn thấy chúng tôi đang mở cánh cửa bí mật này, thì không biết sẽ
có chuyện gì xảy ra. Chúng tôi không còn nhiều thời gian, nên từng người từng
người một vội xếp hàng chui qua khẽ hở. Đến khi lách người bước vào bên trong,
tôi cũng không kịp nhìn kĩ vội rút sợi dây da lừa và chiếc chìa khóa ra. Cánh cửa
đá lập tức chuyển động và từ từ trở lại vị trí cũ, nguồn ánh sáng duy nhất cũng
bị vụt tắt, khiến không gian xung quanh tôi bỗng trở nên tối đen, đến cả những
tiếng xì xầm bên ngoài cũng trở nên im bặt.
Chúng
tôi nắm chặt tay nhau, ngồi thụp xuống trong vài giây, rồi lôi chiếc đèn pin ra
rọi chiếu xung quanh. Sau khi đã nhìn kĩ mọi vật, tôi ngạc nhiên đờ cả người, mọi
người cũng há hốc miệng ngơ ngác không thốt nên lời, lúc đó tôi có một cảm giác
huyễn hoặc và mơ hồ vô cùng, không dám tin những cảnh tượng trước mắt là có thật.
Liền
nghe tiếng nuốt nước bọt và đặng hắng, ngay sau đó là giọng nói run rẩy của Lão
Ngũ:
-
Mẹ kiếp, Thanh Nham Thánh cảnh, hay đấy… hay đấy...
Hết