Thiên Tôn Bất Bại


Rồng đến nhà họ Trần rồi!
Có người con rể thế này, nhà họ Trần lo gì mà không lên như diều gặp gió?
Những người ở đây đều tràn đầy nhiệt tình mà nhìn Quân Tường.

Sau khi nổ súng, Trần Nộ mặc quân phục, lưng xách súng ngắm bước vào.

“Chiến tôn, chúng tôi đã xử lý người rồi”.

Dáng người Trần Nộ cao lớn phải hơn 2m, trông như một con gấu hình người.

Anh ta vừa xuất hiện đã khiến người khác cảm thấy áp bách.

Trần Kiền còn chú ý đến huy Chương trên tay Trần Nộ.

Tướng lĩnh Võ Quốc có 9 cấp, dùng số ngôi sao để phân biệt.

Mà trên huy Chương của Trần Nộ có 6 ngôi sao đang sáng lấp lánh.

Chiến binh, chiến hiệu, chiến tướng… chiến thần!!
6 ngôi sao thì đã là chiến tướng rồi.

Đây là người chỉ huy cả một đội quân, quyền lực vô vàn.

Người có thể khiến cho cả thành phố Thiên Nam này phải khiếp sợ sao lại cung kính như vậy với con rể ông ta?
Nhưng Trần Kiền có thế nào cũng không ngờ Quân Tường lại từng là chiến thần duy nhất của Võ Quốc.

Anh có 9 sao, là sao đế tinh tử vi, là một chiến thần!
“Bố”, Quân Tường quay lại nói.

Trần Kiền nhất thời run run, vội đứng dậy khỏi ghế sô pha, có hơi lúng túng mà nhìn anh.

Quân Tường cũng không để tâm mà nói: “Nhà họ Thôi kinh doanh cái gì?”
“Nhà đất…”, Trần Nhã bật thốt lên.

Cô ta học chuyên ngành về tài chính, hơn nữa còn là số ít người có bằng tiến sĩ
của hai trường trong và ngoài nước ở thành phố Thiên Nam, đó cũng là lý do chủ yếu mà nhà họ Thôi muốn rước cô

ta về.

“Trần Nộ”, Quân Tường quay sang nói.

“Có thuộc hạ”.

“Đưa người đi tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp nhà họ Thôi sau đó giao cho Trần Nhã”, Quân Tường tùy ý nói.

“Vâng, chiến tôn”.

Trần Nộ nghe lệnh mà rời đi, tuyệt đối không nhiều lời.

Trần Nhã nhìn Quân Tường, nói: “Anh có biết tổng sản nghiệp nhà họ Thôi đáng giá bao nhiêu không? Ít nhất phải
đến hơn 10 tỷ”.

“Tôi biết, cho cô hết đó”.

“Hơn 10 tỷ đấy”.

“Sính lễ của tôi”, Quân Tường nói.

Mặt Trần Nhã đỏ bừng, cúi đầu nói: “Nhưng làm gì có ai đi ở rể mà còn cần sính lễ”.

“Vậy thì có thể thấy con rể tôi đây không tầm thường”.

Trần Kiền vô cùng kích động, cả người đều rơi vào trạng thái hưng phấn.

Ông ta vốn cho rằng nhà họ Trần đã vào đường cùng, sẽ bị nhà họ Thôi đạp dưới chân, không thể ngóc đầu lên
được nữa.

Nhưng không ngờ Quân Tường lại xuất hiện đem đến hy vọng.

Nhà họ Trần không những không ngã xuống mà còn nhân cơ hội này vươn lên.

Trở thành gia tộc lớn ở thành phố Thiên Nam!
Mà tất cả đều là nhờ người thanh niên này.

Hơn nữa hơn 10 tỷ gia tài anh cứ tặng cho Trần Nhã như thế.

Trần Kiền thật khó mà tưởng tượng nổi người thanh niên trước mắt này có thân phận ghê gớm đến nhường nào.

“Nếu đã vậy thì từ ngày mai Trần Nhã sẽ là gia chủ nhà họ Trần”, Trần Kiền nói.

“Bố…”, Trần Nhã quay sang, kinh ngạc mà nhìn bố mình.

Trần Kiền vỗ về cô ta: “Sau này nghe ý kiến của Tiểu Tường, bố đã già rồi”.

“Tiểu Tường, con xem nhiều vệ sĩ nhà họ Thôi như vậy… nên giải quyết thế nào?”, Trần Kiền đổi đề tài, chỉ vào đám
vệ sĩ còn đang bị khí thế của Quân Tường đè ép.

“Cô thấy nên xử lý thế nào?”, Quân Tường quay sang nhìn Trần Nhã.

“Hỏi xem bọn họ có chọn gia nhập nhà họ Trần, ký… giấy bán thân hay không”, Trần Nhã hỏi anh.

“Được”.

Nghe ý kiến của Trần Nhã, Quân Tường thầm gật đầu.

Ít nhất Trần Nhã không mềm lòng thả tất cả đi.

Dù sao là một gia chủ, không có thủ đoạn thì không thể khiến những người khác phục tùng.

Hơn nữa Võ Quốc cho phép ký loại điều khoản bán thân ngang ngược này.


Một khi đã ký giấy bán thân thì cả đời này đều bị buộc chặt với nhà họ Trần.

Quân Tường cũng không lo bọn họ dám từ chối gia nhập nhà họ Trần, nếu không bọn họ đừng nghĩ có thể ra khỏi
đây.

“Nguy cơ của nhà họ Trần đã được xử lý, tôi về nhà đây”.

Quân Tường vươn eo nói với Trần Nhã.

“Vậy… ngày mai anh có đến không?”, Trần Nhã bật hỏi.

Hôm nay Quân Tường đã gây ấn tượng mạnh mẽ với Trần Nhã, thậm chí cô ta còn coi anh là chỗ dựa của mình vì
thế mới hỏi vậy.

Quân Tường véo mũi cô ta, nói: “Ngày mai tôi đương nhiên sẽ đến”.

“Vậy… Tôi tiễn anh”, Trần Nhã vội nói.

Không chỉ Trần Nhã mà tất cả người nhà họ Trần đều đi theo sau cô ta tiễn Quân Tường.

Với người nhà họ Trần, Quân Tường chính là đấng cứu thế.

Anh là thần tiên hạ phàm!
Trần Nhã lái xe đưa Quân Tường về nhà.

Trần Kiền lập tức nói: “Mau phong tỏa mọi tin tức, chuyện về Quân Tường không ai được truyền ra ngoài!”
Nhìn bầu trời đêm, Trần Kiền nghĩ, thân phận của Quân Tường quả thực quá ghê gớm.

Nếu tin tức truyền ra ngoài thì e rằng cả thành phố Thiên Nam không thể yên ổn được.

Đến lúc đó nhà họ Trần sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, như vậy thì sẽ rất tệ.

Hơn nữa, Quân Tường dường như cũng không muốn quá nhiều người biết thân phận của anh.

Vầng trăng sáng vằng vặc, bầu trời được khảm lên những vì sao lấp lánh.

Trần Nhã từ từ lái xe tiến về nhà Quân Tường.

Thật lòng mà nói, trong đầu cô ta lúc này vô cùng mơ hồ, những chuyện hôm nay quả thực quá khiến người ta kinh
ngạc.

Quân Tường lại đang đánh giá Trần Nhã.

Tính cách Trần Nhã dịu dàng, lương thiện, ở cùng cô sẽ cảm thấy vô cùng êm dịu.


Như gió xuân êm ả thổi qua.

Lặng lẽ hóa thành dòng nước sưởi ấm trái tim.

Nhận thấy Quân Tường đang đánh giá mình, Trần Nhã nhớ đến chuyện hôm qua Quân Tường nhận nhầm người ở
nhà họ Trần.

“Người đó… rất quan trọng với anh?”
“Rất quan trọng, cô ấy là mẹ của con tôi”, Quân Tường nhìn ánh đèn bên ngoài xe, nhớ về Khương Hân.

Anh đã dặn
dò Đào Hoa đẩy mạnh tìm kiếm cô trên toàn Võ Quốc.

“Anh có con rồi?”, Trần Nhã cảm thấy hơi hụt hẫng.

“Nhiều năm trước tôi tham gia quân đội, mấy năm liền không liên lạc với người nhà, chỉ để lại một người vợ chưa
cưới ở lại Thiên Nam”.

“Khi tôi trở về, cô ấy đã bị hãm hại mà mất tích, con gái tôi cũng bị người ta đem bán…”
Quân Tường hờ hững nói, mặc dù vẻ mặt anh không thay đổi nhưng Trần Nhã cảm nhận được sát khí nồng đậm từ
anh.

“Phía sau người đàn ông này… là cả một câu chuyện”, Trần Nhã thầm nghĩ.

Nếu có thể gặp anh sớm hơn một chút, ở bên cạnh anh sớm hơn thì liệu anh có gặp phải những đau khổ này hay
không?
“Vậy… Chúng ta cùng tìm cô ấy được không?”, Trần Nhã quay sang nhìn Quân Tường.

Cô biết Quân Tường là vầng trăng sáng trên bầu trời nhưng cô cũng muốn làm một ngôi sao bên cạnh anh.

Tự cổ mỹ nhân luôn đi với anh hùng.

Quân Tường quay sang nhìn Trần Nhã, cười gật đầu: “Được”.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận