Thiên Tôn Bất Bại


Vốn là chuyện gia đình thì Quân Tường không muốn nhúng tay vào.
Nhưng khi nghe thấy những lời của Vương Định thì Quân Tường thật sự không giữ được bình tĩnh.
Cặp đôi gian phu dâm phụ Thẩm Vân và Lưu Tiếu đ
úng là khốn kiếp.
Vương Định kéo vạt áo của Quân Tường, nói: “Anh Quân! Thôi bỏ đi! Tên Lưu Tiếu đó đi theo Thương Cuồng đấy.
Dây vào Lưu Tiếu thì không khác nào dây vào Thương Cuồng”.
“Đám người đó đâu phải chúng ta có thể đối phó được?”, Vương Định đỏ ửng mắt, nhìn Quân Tường rồi lắc đầu nói.
Quân Tường giơ tay lên, vỗ vai cậu ta, nói: “Cậu cứ yên tâm!”, nói xong anh giơ tay ra túm tóc tên lái xe của Lưu
Tiếu.
“Dẫn tôi đi gặp Lưu Tiếu”.
Lái xe của Lưu Tiếu vốn ngất đi nhưng lúc này bị Quân Tường làm cho tỉnh lại.
Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn thấy trong đôi mắt của Quân Tường đều là sự phẫn nộ.
Lái xe lập tức co rúm người, nói: “Tôi sẽ dẫn anh đi! Tôi sẽ dẫn…”.
Hôm nay Lưu Tiếu không về nhà mà đến một khu chung cư cao cấp.

Đây được coi là ngôi nhà khác của hắn.

Bình
thường hắn đều hẹn hò với Thẩm Vân ở đây.
Xương hai chân hắn đã gãy vụn nhưng không có bác sĩ nào dám đến chữa cho hắn.

Tất cả các bác sĩ định đến chữa
thì đều bị Trần Nộ ‘khuyên về’.
Lúc này, khắp mặt Lưu Tiếu đều là vẻ đau khổ.

Ở bên cạnh hắn là Thẩm Vân đang cẩn thận hầu hạ và còn có một số
tên đàn em khác.
Đám đàn em này mặc dù không tận mắt nhìn thấy Quân Tường nhưng cũng nghe nói chuyện Quân Tường đánh Lưu
Tiếu thế nào.

Cộng với việc, đến giờ cũng không có ai dám chữa chân cho Lưu Tiếu nên càng khiến vị trí của Lưu
Tiếu trong lòng họ giảm đi rất nhiều.
Trong lòng Lưu Tiếu cũng thấy thê thảm.

Hắn cũng không biết tại sao mình lại dây vào ‘sao chổi’ đó.
Hiện giờ hắn đã tìm rất nhiều bác sĩ đến nhưng không ai dám chữa cho hắn.

Gọi điện thoại cho cậu chủ Thương thì
nhanh nhất ngày mai mới về.
Lần này, hắn chẳng khác nào đá phải tấm sắt.
Vì vậy, hiện giờ tâm trạng hắn không tốt, kéo theo không khí cả căn phòng cũng bị đè nén.
“Đợi ngày mai cậu chủ Thương quay về thì không sao nữa rồi”, Thẩm Vân ở bên cạnh an ủi.
Đám đàn em cũng gật đầu: “Phải đấy đại ca! Đợi cậu chủ Thương quay về thì nhất định sẽ báo thù cho anh”.
“Đúng vậy! Đến lúc đó sẽ cho tên khốn kia nếm thử mùi vị này”.
Lưu Tiếu không nói gì nhưng trong ánh mắt toát lên vẻ âm trầm.
Nếu chỉ đánh đơn thuần thì có thể nói Quân Tường hống hách bá đạo.

Nhưng còn có thể uy hiếp các bác sĩ khác đến
nỗi họ không dám chữa chân cho mình thì thủ đoạn của người này không thể xem thường.
Đừng nói là mình, ngay cả cậu chủ Thương cũng chỉ như trình độ của mình chăng?
Lưu Tiếu nằm trên ghế sofa, nhắm mắt tĩnh dưỡng.
“Cốc, cốc”, tiếng gõ cửa vang lên.
Thẩm Vân trực tiếp đứng lên, nói: “Em đi mở cửa”.
Lưu Tiếu nhìn bóng hình của Thẩm Vân mà hài lòng gật đầu.
Cô tình nhân này của mình, mặc dù nhà nghèo hơn mình chút, ngoại hình cũng bình thường nhưng được cái body
nóng bỏng, còn ‘nhẹ nhàng’ với mình.

Hơn nữa, trong nhà còn có một tên ở rể.
Nhớ lại lúc sỉ nhục Vương Định mà trong lòng Lưu Tiếu như thấy thích thú.
Làm người thì phải biết giẫm lên trên người khác.

Lúc giẫm người khác dưới chân mình mới có khoái cảm.
Nghĩ đến đây, Lưu Tiếu cảm thấy nỗi đau trên chân mình cũng giảm đi mấy phần.
Miệng hắn nhếch lên, nghĩ xem hôm nào đó phải gọi tên ở rể kia đến…
Nhưng ở phía bên này, Thẩm Vân vừa mở cửa thì lập tức ngây người ra.

Vì cô ta nhìn thấy khuôn mặt của Vương
Định.
Biểu cảm của Thẩm Vân lập tức trở nên chán ghét và khinh bỉ: “Ai bảo anh đến đây, cút đi cho tôi”.
Thời gian dài, Vương Định đã nảy sinh tâm lý sợ hãi với Thẩm Vân.

Vì vậy, khi cô ta nói như vậy thì cậu ta lập tức lùi
về sau hai bước.
Quân Tường đứng phía sau, khẽ vỗ vai cậu ta.
“Ai vậy?”, Lưu Tiếu ở bên cạnh, nhắm mắt hỏi.
Chưa đợi Thẩm Vân lên tiếng thì Quân Tường đã đẩy Vương Định vào trong phòng, phía sau là Bạch Tiểu Hoàng
cũng đi theo ‘xem kịch’ hay.
“Cút đi! Đây là nơi các người có thể vào sao?”, Thẩm Vân nhìn Vương Định, chau mày quát lên.
Nhưng giọng nói của Quân Tường lại vang lên: “Tôi lại muốn hỏi, tại sao tôi không vào được”, sau đó anh nhìn khắp
căn phòng.
Căn phòng này ở tầng 28, tầm hơn 200 mét vuông, thiết kế theo phong cách châu Âu, thoạt nhìn khá tráng lệ.
Nghe thấy giọng nói của Quân Tường, Lưu Tiếu lập tức mở mắt ra sau đó nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Bộ dạng của hắn hiện giờ cứ như chuột nhìn thấy mèo: “Mày… Sao mày lại đến đây?”
Quân Tường không quay đầu lại mà hai tay chắp sau lưng.
“Tại sao tao không thể đến đây?”, Quân Tường trầm giọng hỏi lại.
Nhưng câu hỏi này lọt vào tai Lưu Tiếu lại như đòn chí mạng.
Thẩm Vân không biết Quân Tường chính là người trước đó đã đánh gãy nát chân của Lưu Tiếu nên lúc này vẫn lạnh
lùng nhìn Vương Định và cả Quân Tường với Bạch Tiểu Hoàng phía sau cậu ta.
“Tôi hỏi anh đấy, anh không nghe thấy sao? Tên phế vật nhà anh đến đây làm gì?”, lúc Thẩm Vân nói nhưng mang
theo vẻ kiêu ngạo.
Dường như cô ta chịu nói chuyện với Vương Định đã là một ân huệ rồi.
Sự ghét bỏ chê bai lộ ra trên mặt, thậm chí còn có cảm giác cứ nhìn thấy Vương Định lại thấy buồn nôn.
“Nói năng với chồng mình như vậy, đúng là loại phụ nữ không biết liêm sỉ”, Quân Tường nhìn Thẩm Vân rồi mắng.
Cô ta vênh mặt lên, nói: “Liên quan gì đến anh.

Anh là cái thá gì?”
“Cô im mồm cho tôi!”, Lưu Tiếu nghe thấy Thẩm Vân nói như vậy thì lập tức căng thẳng.
Hắn thừa hiểu và cũng nếm thử sự độc ác của Quân Tường rồi.
Nhưng Thẩm Vân vẫn tưởng rằng mình đang nói giúp cho Lưu Tiếu, lập tức vênh mặt hống hách: “Nghe thấy gì
chưa? Cậu chủ Lưu bảo anh câm ngay mồm lại”.
“Ở đây là nhà của cậu chủ Lưu, không phải dạng chó mèo nào cũng vào đây làm loạn được”.
Lưu Tiếu lập tức hoảng loạn, trừng mắt nhìn cô ta.
Loại đàn bà đần độn này…
Trong lúc sốt sắng, hắn cầm lấy chiếc gạt tàn thuốc bên cạnh đập lên đầu cô ta.
Sau đó quay đầu lại nhìn Quân Tường với vẻ mặt lấy lòng.
Đối với kẻ ác nhân, bản thân mình nhất định phải ác hơn hắn.

Như vậy hắn mới sợ mình, vừa nhìn thấy mình là sợ
mất hồn.
Đây chính là nguyên tắc của Quân Tường.

Vì vậy, Lưu Tiếu tác oai tác quái như thế mà cũng phải sợ.
“Cậu chủ Lưu! Anh vì mấy loại người này mà đánh em?”, đầu cô ta bị đập chảy máu nên quay đầu lại nói với vẻ mặt
không dám tin.
“Cô câm miệng lại cho tôi”, Lưu Tiếu như sắp khóc đến nơi.
Hắn chỉ sợ Thẩm Vân chọc giận ‘sao chổi’ kia rồi Quân Tường sẽ giận lây sang mình.
Lúc này Quân Tường mới quay đầu lại, nhìn khuôn mặt khó hiểu của Thẩm Vân và vẻ mặt sợ hãi của Lưu Tiếu.
Lúc này, anh thấy buồn cười.
Nhưng nụ cười này Lưu Tiếu lại cảm thấy nó lạnh lùng vô cảm.

Cảm giác như nhiệt độ của căn phòng cũng giảm đi
nhiều.
Lưu Tiếu thầm thấy run rẩy.

Trước đó khi đứng trước Quân Tường hắn còn ý phản kháng.

Nhưng hiện giờ, biết Quân
Tường đã cấm không cho bác sĩ chữa bệnh cho mình thì hắn biết rõ, thực lực của người này không phải mình có thể
đối phó được.
Vì vậy, Lưu Tiếu với vẻ mặt lấy lòng, chỉ sợ Quân Tường sẽ nổi giận.
“Lưu Tiếu à Lưu Tiếu! Tao vốn định giữ lại mạng chó của mày nhưng… Mày làm quá nhiều việc ác, hôm nay mày
nhất định phải chết”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui