Thiên Tôn Bất Bại


Trong khu quần thể biệt thự Vân Đỉnh có bốn căn biệt thự thuộc đẳng cấp dành cho bậc lãnh đạo cấp cao đặc biệt.

Lần lượt đặt tại các vị trí đắt giá nhất của cả khu quần thể.

Trong đó, căn biệt thự đẳng cấp nhất, đắt nhất chính là căn của Quân Tường.

Căn biệt thự với ba tầng nổi và ba tầng chìm.

Và được thiết kế riêng bởi một vị kiến trúc sư nổi tiếng ở nước ngoài.

Tất cả đồ gia dụng và đồ điện bên trong căn biệt thự đều là loại đắt tiền và đẳng cấp nhất.

Căn biệt thự này, chỉ tính riêng đến tiền trang trí nội thất đã khoảng hơn ba mươi triệu tệ.

Từ Minh Nguyệt đi dọc bên trong khu biệt thự, vừa đi vừa giới thiệu cách bố trí và thiết kế cho bố mẹ Quân nghe.

Bố Quân chỉ cảm thấy loá hết cả mắt, tất cả mọi thứ ở đây đều quá mức nguy nga tráng lệ, khiến ông khó mà tin
tưởng được rằng đây sẽ là căn nhà mới của bọn họ.

Mà mẹ Quân thì vừa kích động vừa nhìn ngó đánh giá xug quanh.

“Bố mẹ, thấy cũng được chứ?”, Quân Tường đưa cả Trần Nhã theo cùng.

Nhìn thấy biểu cảm của bố mẹ mình thì anh mỉm cười nói.

Quân Tường vừa nhìn qua một lượt.

Thiết kế cơ bản của căn biệt thự này trước đó không đến mức nguy nga như vậy.

Hẳn là do Trần Nhã đã dặn dò sửa lại nội thất.

“Chúng ta ở đây có quen được không?”, bố Quân đang định hút thuốc, nhưng lại cảm thấy ở nơi này xa hoa như thế.

Điếu thuốc rút ra trên tay rồi lại đút trở về túi quần.

“Sau này là nhà của chúng ta thì có gì mà không quen?”
“Đúng là không ngờ được, cuộc đời này còn có thể được sống trong một căn nhà thế này”, mẹ Quân nhìn phòng bếp
của căn biệt thự, trong lòng cực kỳ yêu thích nói.

“Cô chú, ở đây không chỉ có mỗi phòng ở, bên ngoài còn có một khu vườn nhỏ nữa, cũng là của nhà chúng ta”, Từ
Minh Nguyệt khẽ mỉm cười nói.

“Để tôi dẫn đường cho, cô về trước đi”, Trần Nhã đi đến bên cạnh Từ Minh Nguyệt.

Mặc dù Từ Minh Nguyệt chưa từng gặp mặt Trần Nhã, nhưng cũng đã từng xem qua ảnh chụp, lập tức hơi ngẩn ra:
“Tổng… chào tổng giám đốc”.

Sau đó trong lòng cực kỳ kinh ngạc rời đi.

Lúc đi còn nhìn sang Quân Tường một cái, đáng tiếc, Quân Tường chỉ nhìn vào ra cửa sổ bên ngoài, cũng không để
ý đến cô ta.

“Bác, tay bác đã đỡ hơn chưa?”, Trần Nhã uyển chuyển nở một nụ cười đi đến bên cạnh bố Quân.

Bố Quân ngay lập tức đã nhận ra, Trần Nhã chính là cô gái hôm đó đã cứu mình.

Liền vui vẻ hẳn lên: “Là cháu à, sao cháu lại ở đây”.

“Bố, căn biệt thự này là cô ấy tặng”, Quân Tường đút hai tay túi quần, cất giọng trêu đùa.

“Hả?” bố Quân và mẹ Quân đều giật mình nghệt mặt ra.

“Món quà đáng giá quá đi?”
Trần Nhã bỗng xấu hổ đỏ bừng cả mặt: “Đều là người một nhà cả, đừng khách sáo”.

Bố Quân mẹ Quân ngẩn người, sau đó trong ánh mắt hai người lộ ra sự vui vẻ.

Ánh mắt nhìn vào Trần Nhã càng lúc càng thân thiện.

“Căn biệt thự này cái gì cũng có, cứ chuyển thẳng đến đây ở là được”, Quân Tường nói với bố mẹ của mình.

“Được được được…”.

Bố Quân mẹ Quân gật đầu hài lòng.

Lại nói chuyện với bố mẹ thêm một lúc, Quân Tường và Trần Nhã đi ra bên ngoài căn biệt thự.

“Vừa rồi có phải tôi biểu hiện không tốt?”
Cho dù cả người mặc một bộ đồ công sở, Trần Ngư ở trước mặt Quân Tường từ đầu đến cuối đều rất dịu dàng đáng
yêu.

“Tốt lắm”, Quân Tường mỉm cười, đi với Trần Nhã về phía trước.

Bên cạnh hồ, dòng nước trong xanh gợn sóng, bên bờ xa xa có một chú chim nhỏ bay liệng.

Có điều không khí khá lạnh, gió khe khẽ thổi qua càng khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.

Quân Tường lấy áo khoác lên người Trần Nhã.

Trần Nhã cảm nhận được chút ấm áp len lỏi trong lòng, cơ thể khẽ dựa gần về phía Quân Tường.

Nghiêng đầu qua, ánh mắt nhìn Quân Tường không rời.

Dáng người sừng sững, thẳng tắp, mê người.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Nhã lại ửng đỏ.

“Chiến tôn”.

Trần Nộ từ phía sau chạy đuổi theo, đến bên cạnh Quân Tường.

“Làm sao thế?”
“Thương Cuồng gửi thiệp mời cho anh”, khi nói đến thiệp mời, Trần Nộ vạm vỡ thô kệch lại có biểu cảm hơi mất tự
nhiên.

“Nhìn biểu cảm của anh, Thương Cuồng nói cái gì?”, Quân Tường nhận ra được vẻ mất tự nhiên của Trần Nộ nên
cất tiếng hỏi.

Trần Nộ ho nhẹ một tiếng, sau đó cất lời: “Thương Cuồng nói, bảo anh tám giờ tối đi đến nhà họ Thương nhận tội xin
lỗi, hắn ta sẽ suy nghĩ đến việc tha thứ cho anh”.

Biểu cảm của Quân Tường rất ung dung, dường như nhớ lại cái gì đó.

“Tên nhãi này so với Lôi Cuồng hình như hơi kém một chút”, nghĩ đến Lôi Cuồng, một trong tứ đại Thiên vương thủ
hạ của mình, trong ánh mắt Quân Tường lộ ra chút ý cười.

Nói đến chiến hữu của mình, khuôn mặt Trần Nộ khẽ lộ ra nụ cười đôn hậu.

“Nếu là Lôi Cuồng, chắc chắn sẽ phái binh đến đàn áp trước”.

Quân Tường gật đầu, tứ đại Thiên vương của mình quả thực mỗi người đều có điểm đặc biệt riêng.

Si! Nộ! Điên! Cuồng!
Đến nay, ngoại trừ Trần Nộ ra, ba vị còn lại vẫn còn đang khổ sở canh gác ở biên giới.

“Thế thì không cần đợi đến tối nữa, bây giờ tôi sẽ qua luôn”, Quân Tường cất lời.

Trần Nộ nhíu mày: “Chiến tôn, nghe nói nhà họ Thương có quan hệ với khu quân sự của vùng này, hay là chúng ta
đánh tiếng trước với họ”.

“Không sao”.

Quân Tường đi thẳng ra bên ngoài.

“Tôi đi với anh”, Trần Nhã vội vàng nói.

Quân Tường mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trần Nhã đi thẳng ra khỏi khu biệt thự.

Nhà họ Thương nằm ở phía chính Nam của thành phố Thiên Nam, cách biệt thự Vân Đỉnh không xa lắm.

Đại khái không đến ba mươi phút thì đã đến được nhà họ Thương.

Biệt phủ của nhà họ Thương rất rộng, có chút giống với kiến trúc Tứ hợp viện nhưng lại phân thành đình viện trước
và đình viện sau.

Bên trong có dòng nước chảy, có giả sơn, giàn hoa, vườn hoa…
Phía trên cửa chính của nhà họ Thương còn treo một tấm biển.

Bên trên viết hai chữ Thương phủ, nhưng nét chữ thanh thoát mà cứng cáp, từ nét chữ nhìn ra được sự sắc bén
trong đó.

“Nét chữ không tệ”.

Hai tay Quân Tường bắt chéo sau lưng, từng bước tiến về phía trước.

Bảo vệ của nhà họ Thương lập tức chặn lại: “Anh là ai, đến nhà họ Thương có việc gì không?”
Quân Tường nghe thấy lời nói của bảo vệ thì lập tức gật đầu.

“Đến nhà họ Thương quả thực là có việc”.

Bảo vệ lập tức đáp lời: “Vậy anh có việc gì, tôi sẽ đi thông báo”.

“Tôi, là đến để mua lại nhà họ Thương các người”.

Mặt Quân Tường đầy ý cười.

Còn mặt của nhân viên bảo vệ thì đen xì: “Anh cũng không đi hỏi xem đây là nơi nào! Mà dám ở đây giở thói ngang
ngược!”
Quân Tường vẫn ung dung như trước tiến lên: “Nói với Thương Cuồng, tôi tới rồi, bảo hắn và ông cụ nhà hắn đều tới
đón tiếp tôi”.

Cơ thể Quân Tường khẽ nghiêng về phía trước, khí thế cả người tản ra.

Mặc dù trên mặt vẫn treo một nụ cười, nhưng lại khiến người ta cảm thấy một sự sắc bén khó tả.

Khí thế khiến người ta khó mà chống đỡ nổi!
Thậm chí, bên cạnh anh, người ta còn sinh ra một loại cảm giác thần phục.

Họ đến cả dũng khí để nhìn thẳng Quân Tường cũng không có.

Thương Cuồng vốn đang gọi điện thoại, nghe thấy bảo vệ canh cửa nói có người xông vào.

Biểu cảm trên mặt càng lúc càng đặc sắc.

Phủi tay vài cái, biểu cảm trên mặt thay đổi trở nên âm trầm lạnh lẽo: “Thú vị, thú vị lắm…”.

“Cuối cùng cũng gặp được người còn ngông cuồng hơn mình rồi!”
“Hôm nay tôi muốn khiến cho anh ta biết thế nào là hối hận!”
Thương Cuồng chuẩn bị đứng dậy, quay đầu qua nhìn vào đại quản gia nói.

“Mở cửa sảnh chính, đón vị khách không mời này vào!”
Vừa nói Thương Cuồng vừa đứng dậy vừa khởi động cơ thể, xương cốt kêu lên răng rắc.

“Tôi muốn xem xem, tên nhóc này rốt cuộc là thần tiên từ đâu đến!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui