Thiên Tôn Bất Bại


Số điện thoại là một dãy dấu sao, phải có điện thoại đặc biệt mới có thể gọi được.

Khoảng chừng 2 phút, điện thoại mới được kết nối.

"Thằng nhóc họ Quân kia, hôm nay chắc mặt giời mọc ở đằng tây, chứ không thì sao lại gọi điện cho lão già này?",
giọng nói của đầu dây bên kia có chút già, nhưng vẫn rất khỏe khoắn.

Quân Tường mỉm cười, nói thẳng vào vấn đề chính: "Ông, nếu đột nhiên cháu xảy ra chuyện, cháu muốn nhờ ông
gánh vác Đại Bắc".

Hai đường biên giới dài của Võ Quốc được chia thành đường biên giới Đại Bắc và đường biên giới Đại Nam.

Người mà Quân Tường gọi điện chính là Tổng Tư lệnh tối cao của chiến khu Đại Nam! Hoắc Thanh!
Hoắc Tư lệnh năm nay hơn chín mươi tuổi, là tướng lĩnh xây dựng Võ Quốc.

Được mệnh danh là Kình Thiên Trụ Thạch của Võ Quốc.

Trước đây ông và Quân Tường đã chia nhau ra canh giữ hai chiến tuyến là Đại Bắc và Đại Nam.

"Thằng ranh này làm sao vậy?", Hoăc Tư lệnh liền sửng sốt, cau mày nói.

"Con chỉ thông báo trước với ông một tiếng, Tiểu Tường chẳng may xảy ra chuyện, mong ông hãy bảo vệ non sông
đất nước Võ Quốc".

Dứt lời, Quân Tường liền cúp máy.

Nhìn ngọn đèn hiu hắt ngoài cửa sổ, Quân Tường bật cười.

Làm sao bản thân lại có cảm giác của người anh hùng tuổi đã xế chiều.

Thậm chí cả việc sau này cũng đã bắt đầu phó thác cho Hoắc Tư lệnh.

Quân Tường lắc đầu, thở dài một hơi, tròng mắt sáng như sao.

"Số mệnh của Quân Tường tôi, còn dài lắm".

"Diêm Vương muốn lấy đi, cũng phải hỏi tôi một tiếng!"
Trong cuốn bản thiếu có chép.

Tương tự với cơ thể của chúng ta, nếu muốn một cơ thể phục hồi hoàn toàn, chỉ có một cách duy nhất đó là rèn
luyện thân thể.

Võ đạo, chẳng qua chỉ là các loại rèn luyện cơ thể.

Nói trắng ra, đó cũng là các việc tăng cường tế bào, xương cốt của chính mình.

Mà trước khi kết hợp với Nhà họ Nhan trong buổi lễ long trọng của giới y học.

Phải trị liệu cho bản thân như thế nào, Quân Tường đã có cách.

Chỉ là Quân Tường cũng không hoàn toàn nắm chắc.

Lúc này cần phải chuẩn bị nên giao tất cả cho Đào Hoa, ra lệnh cho cô ta đi chuẩn bị.

Trời vừa rạng sáng, Quân Tường ngắm nhìn những tia sáng rực rỡ bên ngoài.

"Số mệnh của tôi, tôi tự định đoạt!"
!
Sáng sớm hôm sau, Quân Tường vẫn còn đang ngủ, cảm thấy một bóng dáng nhỏ bé với đôi chân ngắn đến bên
giường của mình.

Khẽ mở mắt ra, liền nhìn thấy đôi mắt to tròn đen láy của Tiểu Khương Quân nhìn mình.

Thấy anh đã tỉnh, Tiểu Khương Quân lập tức đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra.

Nhón chân, rồi sau đó đặt đôi bàn tay nhỏ bé lên vầng trán của Quân Tường.

"Bố, chị Đào Hoa nói bố ốm rồi, bố bị sốt sao?"
Trong lòng Quân Tường cảm thấy ấm áp, khẽ xoa đầu Tiểu Khương Quân: "Ừm".

"Cho bố cái này".

Tiểu Khương Quân lấy ra một viên kẹo từ trong chiếc túi nhỏ của mình.

Đôi mắt đen láy lúng liếng sáng như những vì sao: "Bố, ăn kẹo liền khỏi ốm!"
"Hở?", Quân Tường có chút tò mò nhìn về phía Tiểu Khương Quân.

"Lúc nhỏ con bị ốm rất là thèm ăn kẹo, ăn kẹo xong con liền khỏi sốt đó".

Tiểu Khương Quân nheo mắt lại, vừa cười vừa nói, đôi mắt cười cong cong như vầng trăng khuyết.

Trong lòng Quân Tường cực kỳ cảm động, lập tức ôm chặt lấy Tiểu Khương Quân.

"Hôm nay bố dẫn con tới trường nhé", Quân Tường mở miệng nói.

Đôi mắt long lanh biết nói của cô bé lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, Tiểu Khương Quân vui vẻ vỗ tay.

"A! Bố dẫn con đi học".

Quân Tường khẽ xoa đầu của Tiểu Khương Quân rồi rời khỏi giường.

Sau khi ăn cơm, Quân Tường và Đào Hoa cùng nhau đưa Khương Quân đến trường.

Bởi vì biệt thự Vân Đỉnh cách nhà trẻ không xa.

Cho nên Quân Tường và Đào Hoa mỗi người nắm một bàn tay bé nhỏ của Khương Quân, tung tăng đi đến nhà trẻ.

Đào Hoa hết lần này đến lần khác ngẩng đầu lên nhìn Quân Tường, vẻ mặt có chút lo lắng.

“Tôi đã không sao, muốn nhờ cô chuẩn bị công việc, công việc chuẩn bị thế nào rồi?”, Quân Tường nhìn thấy sự lo
lắng trong mắt Đào Hoa, mở miệng nói.

"Suốt đêm hôm qua tôi đã chuẩn bị xong, đợi đưa cô chủ đến trường, chúng ta có thể đi rồi".

Quân Tường gật đầu, sau đó nắm tay Tiểu khương Quân đi về phía nhà trẻ.

Cổng trường mầm non vẫn đông ngịt người sáng sớm đưa con cái đến trường.

Nhưng so với trước đây, dường như có trật tự hơn rất nhiều.

"Cô Trần biết cô chủ học ở trường mẫu giáo này, liền mua lại toàn bộ, tăng cường thêm một vài bảo vệ", Đào Hoa
mở miệng nói.

Quân Tường gật đầu, coi như Trần Nhã cũng có lòng.

Một cô giáo đang đứng ở cửa để đón học sinh.

Nhìn Tiểu Khương Quân vui vẻ chạy về phía cô giáo, Quân Tường khẽ gật đầu, Tiểu Khương Quân vui vẻ, tâm trạng
của anh cũng thoải mái hơn nhiều.

Đưa mắt nhìn theo Tiểu Khương Quân vào lớp, Quân Tường gật đầu một cái.

Vừa muốn quay đầu, Quân Tường liền nhìn thấy hai người thanh niên đang quay live stream.

Trong đó có một người thanh niên mặc một bộ đồ trắng, tóc ngang lưng, trông dáng vẻ có chút thô tục.

"Xin chào, chị có thể cho tôi một vài phút để cùng tôi trình diễn ảo thuật đường phố không", gã thanh niên áo trắng nở
một nụ cười bỉ ổi, nói với một phụ huynh nữ vừa mới đưa con đi học.

Nhìn thấy có người đang quay video, người phụ huynh này sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: "A, cũng được".

Thanh niên áo trắng lập tức lấy ra một đồng tiền xu.

"Chị gái xinh đẹp nhìn kỹ nhé, đây là một đồng tiền xu, sau đó tôi sẽ bắt đầu dùng phép!", vừa nói gã vừa đặt đồng xu
vào lòng bàn tay.

Sau đó đặt trước người của phụ huynh nữ xinh đẹp.

"Tin hay không, tôi có thể dùng phép với đồng xu này để thay đổi đồ lót bên trong của chị", vẻ mặt gã thanh niên áo
trắng cực kỳ hèn hạ.

Vừa nói, vừa giơ tay ra làm động tác "Long trảo thủ", sờ ngực đối phương mấy cái.

Người phụ huynh xinh đẹp sững sờ tại chỗ, trợn tròn mắt nhìn gã thanh niên áo trắng.

Gã thanh niên thả tay ra, đồng tiền xu rơi lạch cạch trên mặt đất, sau đó gã nhếch mép cười xấu xa: "Ảo thuật thất
bại rồi".

Người phụ huynh xinh đẹp lập tức xấu hổ, xoay người bỏ đi.

"Cái thứ người gì vậy?", Đào Hoa ở bên cạnh cau mày.

Trong mắt Quân Tường lóe lên tia không vui, thằng ranh này rõ ràng mượn danh nghĩa ảo thuật đường phố để giở
trò đồi bại với người khác.

Đúng là cái thứ súc vật.

Gã thanh niên áo trắng quay đầu nhìn về phía Đào Hoa.

Cảm thấy Đào Hoa rất xinh đẹp nên gã liền qua đây.

"Chào cô em xinh đẹp, em có thể cho anh mấy phút thực hiện ảo thuật đường phố không".

Trông thấy Đào Hoa đang nóng nảy, Quân Tường liền vỗ bả vai của Đào Hoa.

"Hôm nay hơi nóng máu, cho bọn chúng tưởng bở một chút, dụ bọn chúng vào một góc rồi bẻ gẫy tay đi!"
Gã thanh niên áo trắng cùng gã thanh niên đang quay hình lập tức sửng sốt.

Lại bị Đào Hoa túm lấy một tay, kéo thẳng vào góc tường, sau đó một tiếng kêu thất thanh thảm thiết vang lên.

Tiếng thét vô cùng đau đớn, thê thảm.

Ánh mắt Quân Tường nhìn về nơi khác, châm một điếu thuốc rồi nhả khói.

Đàn ông có thể tham quyền, tiền bạc lẫn gái gú.

Nhưng cái gì cũng phải có mức độ.

Nếu như hai bên cùng cam tâm tình nguyện, không trái với luân thường đạo lý, Quân Tường cũng sẽ không quan
tâm.

Nhưng những kẻ hạ lưu bỉ ổi như thế này, có bẻ gãy tay vẫn quá nhẹ nhàng với bọn chúng.

Kẻ xấu xa sẽ có ngày gặp quả báo!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui