Thiên Tôn Bất Bại


Kim Thành vẫn luôn chú ý đến bên này.

Ông ta vốn cho rằng con mình là người khéo léo, có thể xử lý tốt các mối
quan hệ.

Nhưng ông ta cảm nhận được có mâu thuẫn.

Kim Thành lập tức chạy đến.

“Sao vậy? Mọi người đừng để mất hòa khí”.

Kim Thành nhìn con trai mình: “Mau xin lỗi gia chủ nhà họ Trần!”
Sau đó, ông ta khom lưng với Quân Tường: “Đều tại tôi không biết dạy con…”
“Bố có thể cứng rắn lên được không? Sao con phải xin lỗi cô ta?”, mắt Kim Hâm lộ vẻ độc địa, chỉ trích bố mình.

Vẻ mặt Kim Thành nhất thời thay đổi, cảnh cáo mà nhìn con trai mình.

Nhưng Kim Hâm hoàn toàn không quan tâm.

Gã bước lên một bước, càng ra vẻ lấn át người khác: “Đây là nhà họ Kim của tôi! Tại sao phải xin lỗi?”
Gã nhìn Quân Tường: “Diệt nhà họ Thôi và nhà họ Thương thì đã sao?”
Vẻ mặt Kim Hâm vô cùng huênh hoang: “Đây là thành phố Thiên Nam, nơi này là nhà họ Kim!”
“Cho dù là con chó cũng phải ngoan ngoãn nghe lời cho tôi”, lời nói của Kim Hâm lộ rõ vẻ kiêu căng, càng lúc càng
láo xược.

Kim Thành đứng một bên mặt đã xanh lè, ông ta dơ tay định đánh Kim Hâm.

Nhưng dù sao cũng là con trai mình, ông ta không xuống tay được.

Ông ta quay sang nhìn Quân Tường và Trần Nhã, ánh mắt cũng lộ vẻ dao động.

Quân Tường cảm thấy hai cha con này thật thú vị.

Kim Thành vốn không muốn làm mất lòng Quân Tường, nhưng Kim Hâm lại năm lần bảy lượt gây sự với anh.

Kim Thành chỉ đành thay đổi sách lược.

Vì thế ông ta trầm mặc mà đứng im.

Kim Hâm tiếp tục hung hăng mà nhìn Quân Tường: “Có một số người không cho một bài học thì không biết đang đối
diện với kẻ thù đáng sợ đến nhường nào!”
“Rồi mày sẽ hiểu mày đang đắc tội với ai!”
Kim Hâm đắc ý như thể gã nắm tất cả các thế lực trong tay vậy.

Các quan khách đều cảm thấy không vui, vẻ mặt dần thay đổi.

Nhà họ Lưu là gia tộc top đầu cả thành phố Thiên Nam, có quyền có thế, là một đế quốc về thương nghiệp!
Nhà họ Trần một bước lên mây, vừa bước chân vào giới quyền quý bậc nhất thành phố Thiên Nam, sau khi nuốt gọn
nhà họ Thương cùng nhà họ Thôi thì càng thêm mạnh nhưng vẫn cần thời gian để phát triển.

Vì thế nhà họ Kim và nhà họ Trần xảy ra mâu thuẫn khiến người khác rất khó xử.

Rất nhiều quan khách lựa chọn trốn tránh, ai nấy cũng lũ lượt rời đi.

Tất cả mọi người đều biết, lát nữa nhà họ Kim sẽ máu chảy thành sông.

Vườn hoa để tổ chức bữa tiệc vốn đông đúc lúc này lại trở nên vắng vẻ.

Chỉ còn lại một ít người thích hóng chuyện cùng bố con nhà họ Kim và đám người Quân Tường, Trần Nhã.

Trần Nhã lạnh mặt, mày cau chặt.

Quân Tường lại vẫn giữ vẻ kiêu ngạo.

Anh nhìn Kim Hâm, nói: “Tao vốn định cho mày chết luôn nhưng bây giờ tao đổi ý rồi”.

“Tao muốn xem xem, rốt cuộc thế lực mà mày nói là gì”.

Quân Tường chậm rãi tìm một chỗ ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn là chờ mong.

Kim Hâm: “…”
Kim Thành càng ngày càng sợ.

Kim Hâm lại càng lúc càng tức giận: “Được lắm, lát nữa tao sẽ cho mày biết thế nào là đau khổ!”
“Con chó không biết điều, nhà họ Kim sẽ là mồ chôn của mày!”
Kim Hâm điên tiết, mắt đỏ cả lên.

Quân Tường chỉ im lặng nhìn gã.

Kim Thành nhắm mắt lại, nói với quản gia ở bên cạnh: “Phong tỏa nhà họ Kim, không được để tin tức truyền ra
ngoài”.

Một lúc sau, trong bữa tiệc đã không còn ai, bao gồm cả Diệp Chỉ.

Diệp Chỉ định nói gì đó nhưng Quân Tường nhìn cô ta, ý bảo yên tâm.

Diệp chỉ cắn môi, gật đầu rồi rời đi theo quản gia.

Cô ta rất thông minh, anh đến cả nhà họ Hàn cũng không thèm quan tâm thì nói chi là nhà họ Kim.

Cô ta ở lại đây chỉ
gây cản trở cho anh.

Đám người đều chậm rãi rời đi.

Quân Tường quay sang nhìn Kim Thành: “Tôi vốn định bỏ qua cho nhà họ Kim”.

Vẻ mặt Kim Thành thay đổi, lại nhìn con trai mình, không lên tiếng.

Kim Hâm bị ngó lơ hết lần này đến lần khác đã tức đến nổ phổi.

Gã đi đến trước mặt Quân Tường: “Lát nữa, tao không chỉ giết mày, tao sẽ nuốt gọn nhà họ Trần, khiến cô ta…”
Quân Tường ngẩng đầu nhìn gã.

Trong mắt anh tràn ngập sát ý.

Kim Hâm sợ đến mức không dám nói nốt câu.

“Thương Cuồng đã làm tao thất vọng rồi, vốn cho rằng mày khá hơn tý”, Quân Tường chậm rãi nói.

Anh chỉ Kim Hâm, khinh thường nói: “Nhưng nói qua nói lại vài câu, mày chẳng qua chỉ là đứa con nít mà thôi”.

Quân Tường đứng dậy: “Nếu ngay từ đầu đã bất mãn thì sao lại còn nhẫn nhịn, để tao vả mặt?”
“Bây giờ đã điên lên rồi lại không dám động vào tao, mày đúng là vô dụng”.

Anh vừa nói vừa lắc đầu.

“Chỉ đáng thương cho bố mày, bởi vì cho mày tác oai tác quái mà mất đi tính mạng”, Quân Tường như vị vua đứng
trên cao nhìn xuống bố con nhà họ Kim.

Giọng nói của anh cũng tràn ngập sự khinh thường.

Thậm chí còn không buồn ra tay chèn ép họ.

Cánh cửa vườn mở ra, một người thanh niên bước vào.

Đầu người này trọc lốc, trên đỉnh đầu xăm một đóa hoa sen đen, khuôn mặt tuấn tú nhưng lại mang theo vẻ hiểm ác,
kiêu căng.

Nhìn thấy người thanh niên này tiến vào, Kim Hâm lộ vẻ vui mừng như thể nhìn thấy bố mình.

“Cậu chủ Tần, anh đến rồi”.

Kim Thành cũng thở phào, khom lưng tỏ vẻ cung kính, gọi một tiếng: “Cậu chủ Tần”.

Nhưng cậu chủ Tần này không thèm liếc bố con họ một cái.

Hắn ta tìm một chỗ rồi vắt chân ngồi xuống, sau đó quay sang nhìn Kim Hâm: “Xảy ra chuyện gì?”
“Cậu chủ Tần, là hắn động đến nhà họ Kim”, Kim Hâm như con chó hoang mà chỉ vào Quân Tường rồi nói.

Cậu chủ Tần khinh thường mà nhìn Quân Tường.

Hắn ta đang định lên tiếng thì thấy Quân Tường mỉm cười mà nhìn mình.

Vẻ mặt Tần Bá nhất thời cứng đờ.

Vẻ khinh thường trên mặt lập tức biến thành cung kính cùng sợ hãi.

Hắn ta đương nhiên biết Quân Tường!
Trước đây, khi còn ở Đế Đô, Tần Bá đã từng gặp anh trong quân doanh!
Ngửa tay một cái, hàng ngàn quân binh ào ào như vũ bão.

Úp tay một cái, vạn dặm non sông lại sóng yên biển lặng.

Năm đó, chính vị thần này đã bảo vệ biên cương, khí thế mạnh mẽ như hổ, tiêu diệt biết bao quân địch.

Trong quân doanh, có ai không coi anh là thần?
Ai dám ngỗ nghịch, khinh thường anh?
Mặt Tần Bá trắng bệch.

Hắn ta lập tức quỳ xuống.

“Tôi không biết là anh, tội đáng muôn chết!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui