Thiên Tôn Bất Bại


Ánh sáng đèn rơi trên sân khiến cho bóng dáng Quân Tường đứng ngoài cửa như được khảm một đường viền màu
vàng kim.

Giờ khắc này, Quân Tường trông giống như một vị thần linh ở tít trên cao.

Giọng nói vang vọng khiến lòng người run sợ, bà mẹ vợ cùng cô con gái chanh chua đều bị doạ cho giật bắn cả
mình.

Mẹ anh vừa nhìn đã nhận ra được đó chính là Quân Tường, đôi mắt lập tức đỏ hồng, bước lên trước hai bước
nhưng lại thấy Quân Tường đã có quá nhiều thay đổi cho nên bà do dự dừng chân lại, run giọng hỏi: “Quân Tường,
là con phải không…”.

Một tiếng gọi này đã khiến cho hốc mắt Quân Tường lập tức cay cay: “Là con”.

“Hừ! Hoá ra là thằng anh cả đã mất tích nhiều năm của Quân Thiên à? Muốn diễn trò mẫu tử tình thâm trước mặt tôi
à, ngoan ngoãn đi mà gom góp tiền cho tôi!”, bà mẹ vợ chua ngoa nghe ra được đây chính là con cả của nhà họ
Quân, ngay lập tức vênh váo hẳn lên.

Bà ta cho rằng, sinh ra trong một gia đình như nhà họ Quân này thì con trai nhà họ có thể thành công được đến đâu?
Đáy mắt Quân Tường càng trở nên lạnh băng.

Mẹ anh đứng bên cạnh bắt đầu trở nên sốt ruột, tay chân vụng về luống cuống không biết để đâu, không biết phải
làm gì cho đúng.

“Đây là mẹ vợ và chị vợ của Quân Thiên…”, mẹ anh đứng bên cạnh dè dặt cất lời giới thiệu.

“Đừng có nói như vậy, không có tiền, ai thèm làm thông gia với nhà bà”, đứa con gái chanh chua bên cạnh lạnh lùng
nói.

“Bốp…”.

Một cái bạt tai vang dội đánh thẳng vào mặt người phụ nữ chanh chua.


“Cút”, giọng nói của Quân Tường sắc lạnh vang lên.

Nhìn thấy con gái mình bị người ta đánh cho một bạt tai thì bà mẹ vợ liền nhảy dựng lên: “Mày lại dám đánh con gái
tao!”
Nói xong liền nhe răng trợn mắt xông về phía Quân Tường cào cấu, Quân Tường nhấc chân tung ra một cú đá, đạp
bay bà mẹ vợ.

“Hôm nay tâm trạng tôi không tệ, nếu còn dám làm càn nữa, đừng trách tôi không khách sáo!”
Bà mẹ vợ chanh chua vẫn còn định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy khí thế của Quân Tường thì vội nín lại, sau đó hai
mẹ con bà ta dìu nhau rời đi.

“Quân Tường…”, mẹ anh có chút sốt ruột.

“Không sao, mọi chuyện đã có con giải quyết”, Quân Tường đối diện với mẹ mình, mặt anh lại trở nên dịu dàng ấm
áp rồi trấn an bà.

Vừa nói anh vừa ôm con gái nhỏ của mình: “Khương Quân, gọi bà nội đi”.

Tiểu Khương Quân vừa rồi khi nhìn thấy Quân Tường ra tay liền che mắt mình lại, đến khi nghe thấy Quân Tường
nói vậy thì mới bỏ bàn tay nhỏ xíu của mình xuống, cực kỳ cẩn thận nhìn bà Quân, sau đó cất giọng non nớt gọi bà
nội.

“Ơi!”, mẹ anh không ngờ được Quân Tường mất tích sáu năm mà bây giờ trở về đã có con rồi.

Ngay lập tức, bà xúc động ôm lấy tiểu Khương Quân vào lòng, bà cực kỳ yêu thích cô cháu gái nhỏ này, ngay đến cả
nét buồn bã ban nãy cũng đã nhạt đi vài phần.

“Tiểu Thiên đâu? Sao lại để cho nhà vợ đến đây bắt nạt nhà chúng ta như vậy”, Quân Tường vẻ mặt không vui nói.

Nói đến Quân Thiên, sắc mặt của mẹ anh trở nên ảm đạm một cách rõ ràng.

“Tiểu Thiên… nó…”, vừa nói mẹ anh dẫn theo Quân Tường đi vào trong nhà.


Vừa mới vào đến cửa anh đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.

Em trai Quân Thiên đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt.

Quân Tường lập tức ngây ra, anh quay đầu nhìn về phía mẹ mình: “Chuyện này là sao?”
“Em trai con mấy ngày trước bị xe đụng, bây giờ trở thành người thực vật… cho nên em dâu con mới bỏ đi, nhưng
mà nó còn đang mang bầu con cháu nhà họ Quân chúng ta, chúng ta phải đón nó về, nhưng mẹ của nó không phải
đang đòi đưa cho họ một trăm ngàn hay sao, bố con phải chạy vạy ngày đêm đi mượn tiền…”, mẹ anh càng nói càng
đau lòng, nước mắt chảy dài trên má.

Quân Tường nghe xong thì cạn lời, nếu như mình không bỏ đi thì em trai sẽ không bị như vậy, mẹ cũng sẽ không bị
người ta ức hiếp đến thế này.

Bản thân mình chinh chiến bao năm, trung thành tận tuỵ vì tổ quốc, bảo vệ giang sơn nước nhà, nhưng những người
thân của anh lại phải sống cuộc sống nghèo khổ bần hàn thế này, cảm giác hổ thẹn tràn ngập trong lòng.

“Để con thử xem”, Quân Tường cất tiếng đáp.

Nhìn vào em trai, những ký ức khi bé lại ùa về trong đầu, những năm tháng đó, anh luôn đi gây sự bày trò đùa nghịch
khắp nơi, sau đều là do em trai gánh tội thay mình, có đồ ăn gì thì em trai cũng sẽ giấu giếm mang về cho mình.

Không ngờ được, lần gặp lại này em trai của anh đã trở thành người thực vật.

Đi đến bên cạnh Quân Thiên, ngón tay anh đặt lên cổ tay của em trai mình.

“Còn may, vẫn có thể chữa được”.

Quân Tường thở phào một hơi, ánh mắt nhìn về phía Quân Thiên dần lộ ra vẻ dịu dàng.

“Con nói là em trai của con có thể chữa khỏi được?”, mẹ anh run giọng hỏi.

Quân Tường mỉm cười, sau đó gật đầu, mẹ anh còn chưa biết được địa vị hiện tại của anh ra sao.


Là Thánh cuồng Chiến thần Quân Tường, không chỉ cực kỳ am hiểu về thuật công phá trên chiến trường mà y thuật
của anh cũng thuộc hàng đỉnh chóp.

Nếu không phải vì Quân Tường rất giỏi y thuật thì sợ là anh đã phải đi gặp Diêm vương từ lâu rồi.

“Giờ còn sẽ chữa cho Tiểu Thiên”, Quân Tường vừa nói vừa lấy ra một hộp kim châm bằng vàng trong người.

Hộp kim có tổng cộng ba mươi cây với các kích thước dài ngắn dày mỏng khác nhau.

Xoạt!
Quân Tường vung tay lên, ba mươi cây kim đều châm thẳng lên đầu của Quân Thiên.

Kim vàng có dài có ngắn, bàn tay của Quân Tường nhanh thoăn thoắt di động trên đầu Quân Thiên.

Bóp, xoa, miết, ấn, nhấc, kéo.

Mẹ Quân đứng một bên còn nhìn không rõ động tác của Quân Tường, bà chỉ có thể nhìn thấy bàn tay anh nhanh
thoăn thoắt xẹt qua trước mắt.

“Mẹ, khăn mặt”, mặc dù động tác trên tay Quân Tường không dừng nhưng cũng không hề luống cuống.

Mẹ Quân ngay lập tức đi lấy một chiếc khăn mặt sạch sẽ mang đến đặt xuống bên cạnh.

Bị thương kiểu này đối với Quân Tường mà nói không tính là ca khó, dù gì thì anh cũng có biệt danh Thánh thủ nghề
y.

Lực xuyên qua kim, khí truyền vào trong cơ thể.

Mặt Quân Tường hơi tái hơn một chút, đây là do vết thương cũ trong cơ thể anh lại tái phát, nhưng ngay lập tức đã bị
Quân Tường nén lại, cơ thể Quân Tường hiện tại đã tàn tạ lắm rồi, đã ở vào ngưỡng không thể không thể điều trị
nếu còn muốn tiếp tục sống, nhưng vào lúc này thì anh làm gì còn thời gian mà suy nghĩ đến bản thân mình nữa, cho
nên Quân Tường mặc kệ vết thương tái phát mà tiếp tục chữa trị cho em trai mình.

Xoạt!
Rút cây kim vàng ra, máu tụ trong não chảy ròng ròng ra ngoài từ trên đầu Quân Thiên.

Từng chiếc kim được rút kéo theo máu bẩn trong người được đào thải ra bên ngoài.


Quân Tường từ từ lau sạch vết máu, mà từng chiếc kim được rút ra theo đó khuôn mặt của Quân Thiên cũng bắt đầu
co giật.

Mẹ Quân đứng bên cạnh đã căng thẳng đến mức siết chặt hai nắm tay.

Máu tụ dần dần được đào thải, gương mặt Quân Thiên vốn trông có vẻ hồn hậu thì giờ đây bắt đầu trở nên vặn vẹo.

Đến khi cây kim cuối cùng được rút ra.

Quân Thiên liền bật nhổm người dậy thét lên: “Đồ đê tiện này!!”
Mặt mũi vặn vẹo, trên khuôn mặt mang đầy vẻ thù hận!
Mãi cho đến một lúc sau, Quân Thiên mới từ từ bình tĩnh lại rồi phát hiện ra Quân Tường đang ngồi bên cạnh mình:
“Anh? Anh trở về rồi?”
Quân Tường nhìn ra được biểu cảm trên gương mặt của em trai, khẽ nhíu mày hỏi: “Làm sao thế?”
Dường như có chút xấu hổ, Quân Thiên lắc đầu: “Anh, không sao, không có gì cả…”.

Sắc mặt Quân Tường đanh lại, khí thế lạnh lùng: “Nói”.

“Là… là con Lý Tiểu Dung đê tiện, mang bầu với người khác, còn cùng tên dâm phu lái xe đâm em!”, Quân Thiên xiết
chặt nắm đấm nói.

Cả người mẹ Quân lảo đảo: “Con nói là, Tiểu Dung nó có con với người khác, rồi cùng người khác lái xe đâm con?”
“Nói rõ ràng xem!”, Quân Tường nhíu chặt đầu mày.

“Rầm!”, Quân Thiên còn chưa kịp mở miệng thì cửa chính của nhà họ Quân bị ai đó đạp mạnh ra!
Ngay sau đó là tiếng ào ào chửi bới vọng vào.

“Con mẹ nó! Nhà họ Quân lại dám đánh người! Muốn làm phản hả!”
“Một đám nghèo rớt! Lại dám ra tay đánh người!”
“Hôm nay tao sẽ san bằng nhà họ Quân này!”
Mặt mẹ Quân biến sắc, cả người căng thẳng hẳn lên: “Là người nhà của vợ thằng hai”.

Quân Tường khẽ cười lạnh lùng: “Đến đúng lúc lắm!”
“Tiểu Thiên! Đi theo anh ra đây!”
Quân Thiên ngẩn ra: “Anh…”.

“Hôm nay anh sẽ trả thù cho em, khiến em nở mày nở mặt! Giải quyết cả cái gia đình đê tiện này!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận