Thiên Tôn Bất Bại


Quân Tường tự tin ngời ngời, ánh mắt sáng lấp lánh như sao băng!
Nhìn về phía Bạch Trùng Cửu, biểu cảm trên mặt đầy vẻ tự tin và kiêu ngạo.

Bạch Tiểu Hoàng biết Quân Tường hiểu về y thuật nhưng trên gương mặt vẫn khó nén chút lo lắng.

Dù sao thì, không phải người xuất thân từ gia đình làm nghề y nên chắc chắn sẽ có điểm yếu.

Bạch Trùng Cửu thì thẳng lưng ưỡn ngực, đã chuẩn bị sẵn sàng để vả mặt.

Nhìn về phía Quân Tường, trong mắt Bạch Trùng Cửu ngập sự thù hận.

Bởi không phải tất cả mọi người đều có khả năng tuyệt vời như Bạch Tiểu Hoàng, trên phương diện y thuật có thể
đàn áp mình!
Cho nên, Bạch Trùng Cửu cực kỳ tự tin.

“Hy vọng anh đừng nuốt lời là được!”, Bạch Trùng Cửu hầm hừ.

Quân Tường khẽ mỉm cười: “Quân Tường tôi, trước giờ không nói chơi”.

“Vậy thì được!”, mặt Bạch Trùng Cửu đầy vẻ tự tin, nhìn về phía người dân đứng bên ngoài.

Lập tức mở miệng nói: “Hôm nay tôi chữa trị miễn phí, mọi người ai có đau bệnh gì thì cứ việc đến tìm tôi”.

Vốn đám người vây xung quanh đa phần đều là bố mẹ của đám trẻ vây đến hóng chuyện.

Nhưng khi nghe thấy Bạch Trùng Cửu nói như vậy, lại thêm hiệu ứng trước đó do Bạch Tiểu Hoàng chữa bệnh.

Lập tức liền có người bước ra.

Đây là một vị phụ huynh dẫn theo một đứa bé.

Đứa bé chỉ khoảng bày tám tuổi, cô bé trông vô cùng xinh xắn đáng yêu nhưng riêng đôi mắt lại đục mờ, hình như là
một cô bé mù.

“Mắt đứa nhỏ nhà tôi có vấn đề, phiền anh xem cho”.

Mẹ của cô bé mù đưa cô bé đến bên cạnh người của Bạch Trùng Cửu.

Giọng nói mang theo vẻ cầu khẩn.

Bạch Trùng Cửu dù gì cũng là truyền nhân của nhà họ Bạch, mặc dù không bằng được Bạch Tiểu Hoàng nhưng
cũng đã hành y nhiều năm.

Chỉ cần làm quen tay thì ắt sẽ hình thành nên loại khí thế đặc thù.

Bàn tay vươn ra, ba ngón tay đặt lên cổ tay của cô bé mù.

Yên lặng bắt mạch một hồi sau đó nhấc bút lên, nhanh nhẹn viết ra một phương thuốc.

Khẽ rung tờ giấy cho khô mực, mặt Bạch Trùng Cửu đầy vẻ kiêu ngạo: “Uống theo bài thuốc này, nửa năm là sẽ nhìn
lại được!”
Nói xong còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Quân Tường.

Quân Tường chắp hai tay sau lưng, bước lên phía trước.

“Anh có biết, bài thuốc này của anh quá mạnh không?”, khẽ nghiêng đầu, Quân Tường nhìn về phía Bạch Trùng
Cửu.

Bạch Trùng Cửu khẽ ngẩn ra, bài thuốc của hắn ta quả thực vô cùng bá đạo, sẽ có tác dụng phụ khá mạnh lên cơ thể
của cô bé, nhưng nếu không như thế thì làm sao có thể chữa khỏi trong vòng nửa năm?
Nên ngay lập tức đáp: “Trị bệnh, đương nhiên phải có được và mất…”.

Quân Tường dứt khoát ngắt lời hắn ta: “Ăn nói hồ đồ”.

Ngay sau đó anh ngồi xổm xuống đất, vươn tay ra kiểm tra đôi mắt của cô bé.

Xác định phán đoán của mình không sai.

Từ trong lòng rút ra hộp đựng châm vàng, dứt khoát đâm vào các huyệt đạo xung quanh mắt của cô bé.

“Bệnh mắt của cô bé là do nộ hoả vượng, anh dùng thuốc quá mạnh, quả thực trong vòng nửa năm có thể chữa khỏi
mắt cô bé, nhưng một năm sau, đôi mắt này sẽ không còn cách nào để chữa được nữa.

Quân Tường từ tốn nói, liên tục vê cây kim trong tay.

“Nhưng, bài thuốc này của tôi đã là cách tốt nhất rồi!”, Bạch Trùng Cửu biện hộ cho mình.

“Ồ? Vậy sao?”
Cây kim vẫn được xoay từ từ trong tay, đôi mắt cô bé dần dần nóng lên.

“Mẹ ơi, có chút đau”, cô bé mù vươn tay nắm lấy áo mẹ mình nói.

“Gắng chịu thêm một chút”, Quân Tường cất lời.

Cây châm vàng trong tay càng xoay nhanh hơn.

Đại khái khoảng hơn hai mươi phút sau, cô bé bỗng nhiên đau đến mức bật khóc.

Cô bé mù vừa khóc, trong mắt vừa bắt đầu chảy ra huyết lệ.

Lần này thì đã doạ cho mẹ cô bé sợ hết vía, lập tức ôm cô bé vào lòng.

“Nhìn đi, anh châm cứu lung tung, giờ đôi mắt của cô bé bị anh châm hỏng rồi thấy chưa!”, Bạch Trùng Cửu vừa
đứng xem vừa châm chọc, chỉ vào Quân Tường nói.

“Ếch ngồi đáy giếng”, Quân Tường tỏ vẻ khinh thường.

Trong mắt cô bé bắt đầu chảy ra dòng máu màu đen, vẻ mờ đục trong mắt dần nhạt đi.

Cô bé khóc mãi khóc mãi rồi bỗng ngừng bặt.

Vươn tay ra hươ hươ trước mắt mình.

“Mẹ ơi, con hình như nhìn thấy bóng mờ mờ của bàn tay con”, cô bé mù cất lời giọng nói còn mang theo chút run rẩy
và kích động.

Quân Tường cất tiếng: “Ba ngày sau là có thể nhìn được, chút nữa tôi sẽ cho cô bé một bài thuốc, uống liên tục trong
một năm thì không còn vấn đề gì đáng ngại nữa”.

Mẹ của cô bé mù lập tức quỳ xuống đất dập đầu với Quân Tường: “Thần y, cảm ơn anh đã cứu đứa bé nhà chúng
tôi!”
Quân Tường lắc đầu: “Không cần như vậy”.

Xoay người đi về phía bàn của mình, viết xong bài thuốc rồi đưa cho cô bé.

Cô bé và mẹ mình nói lời cảm tạ rồi rời đi.

Bạch Trùng Cửu ngây dại đứng bên cạnh, trên mặt đầy vẻ khó tin.

“Cái này… sao có thể?”
Thậm Chí đến cả Bạch Tiểu Hoàng ở bên cạnh cũng có chút giật mình.

Nếu để cô ta chữa ca này, cô ta tự tin là trong vòng một năm sẽ chữa khỏi bệnh mắt cho cô bé.

Nhưng, Quân Tường mới mất có bao lâu thời gian?
Điều này chứng tỏ, ý thuật của Quân Tường phải cao hơn mình rất nhiều lần!
“Tôi không phục, tiếp tục so tài!”, Bạch Trùng Cửu bước nhanh đến bên cạnh Quân Tường.

Trợn to đôi mắt nói.

Quân Tường ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái: “Vẫn cảm thấy nhà họ Bạch chưa đủ mất mặt à?”
Lời vừa dứt, Bạch Trùng Cửu lập tức lùi lại hai bước.

Cả người có chút nhụt trí.

Gãi gãi đầu, hắn ta vẫn nghĩ không ra, thế nào mà y thuật của mình lại thua bởi một người chưa từng có ai biết đến!
“Để tôi xem là ai muốn cướp người của nhà họ Bạch tôi!”
Bên ngoài truyền đến một giọng nói ồm ồm vang vọng, một người đàn ông trung niên có chòm râu dê dài bước
nhanh như bạy tiến vào.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên này, Bạch Trùng Cửu như thể trông thấy cứu tinh: “Chú năm!”
Bạch Tiểu Hoàng cũng bất giác đứng dậy: “Chú năm”.

Trường năng lượng của chú năm nhà họ Bạch rất mạnh, là người có địa vị cao nhất trong đám người nhà họ Bạch
đến đây lần này.

Ánh mắt lạnh lùng sắc bén, liếc nhìn Bạch Tiểu Hoàng một cái: “Thân phận của mày ở nhà họ Bạch là gì, mày hẳn
phải rõ nhất”.

“Gả cho nhà họ Hàn cũng coi như nhà họ Bạch đã rất quan tâm đến mày rồi, Bạch Tiểu Hoàng, mày phải nghĩ cho
kỹ!”
Bạch Tiểu Hoàng bất giác siết chặt nắm tay: “Chú năm, tôi cũng là một trong những người thừa kế vị trí gia chủ của
nhà họ Bạch, tôi có tư cách để lựa chọn”.

“Ha… gia chủ chỉ buột miệng nói một câu thôi mà mày lại tưởng thật à? Vị trí gia chủ của nhà họ Bạch làm sao có thể
rơi vào trong tay của một đứa con hoang như mày được!”
Bước lên trước một bước, chòm râu dê của chú năm rung lên: “Nhà họ Hàn đã chuẩn bị xong hôn lễ, hôm nay, mày
muốn gả cũng phải gả, không muốn gả cũng phải gả!”
“Nhà họ Bạch nuôi mày bao nhiêu năm nay, cũng đến lúc mày phải cống hiến rồi”.

“Không nói đến con người của Hàn Tam Thiên rất được, cho dù nhà họ Bạch có bắt mày phải gả cho chó thì mày
cũng không được phép thoái thác, đây chính là số mệnh của mày”.

“Bạch Tiểu Hoàng, mày hiểu chưa?”, chú năm của nhà họ Bạch từng bước dồn ép, lời nói tổn thương người khác.

Quân Tường đứng dậy, bảo vệ Bạch Tiểu Hoàng phía sau lưng mình, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía chú năm nhà họ
Bạch.

“Nhà họ Bạch các người muốn nương nhờ vào quyền thế nhà ai thì tôi không quan tâm, nhà họ Bạch muốn quỳ gối
liếm chân nhà họ Hàn thế nào, tôi cũng chẳng muốn hỏi đến”.

“Nhưng, số mệnh của cô ta, phải do cô ta tư quyết định”.

“Nhà họ Bạch của ông không thể quyết định thay được!”
“Thằng nhãi! Mày có biết quyền thế của nhà họ Hàn thế nào? Mày có biết tiềm lực của Hàn Tam Thiên ra sao? Đừng
có ở đây vì một người phụ nữ mà huỷ cả con đường tương lai của mình!”, chú năm nhà họ Bạch nói bằng giọng u
ám.

Quân Tường cười khẩy: “Ồ, vậy bây giờ tôi sẽ đi đến nhà họ Hàn, nói cho Hàn Tam Thiên, mối hôn sự này, tôi không
cho phép!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui