Long Kình Thiên vẻ mặt bình tĩnh gật đầu.Thần Cấp thất trùng?Chỉ cần không phải Cổ Thần cường giả thì Long Kình Thiên chắc chắn có thể rút lui an toàn. Côn Bằng thần thú chi linh phong ấn trong Trấn Thiên Tháp, trở thành thiên tháp khí linh, Trấn Thiên Tháp thăng cấp thành thánh phẩm trung giới, vào trong đó, dù là cường giả Thần Cấp thất trùng cũng không thể phát hiện.Long Kình Thiên quay lại nói với ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu:- Các ngươi ở ngoài này đợi ta.Ba người cùng cung kính đáp vâng.Long Kình Thiên bay lên cùng nhưng đệ tử khác đáp xuống tế đài.- Lão tổ, chính là tên tiểu tử đó.Khương Lạc thấy Long Kình Thiên bay lên tế đài, tiến lên nói với Kim Bào lão tổ, ánh mắt nhìn về phía Long Kình Thiên.Kim Bào lão tổ nhìn Long Kình Thiên, ánh mắt loé sáng, nhíu mày nói:- Đế Cấp ngũ trùng? Được, ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.- Vâng, lão tổ.Khương Lạc cung kính đáp rồi lùi xuồng.Lúc này, các đệ tử đã lần lượt lên tế đài hết.Kim Bào lão tổ thấy vậy, tiến lên phía trước, tay vung lên, vô số đạo năng lượng bí ẩn toả ra, rồi phù văn xung quanh tế đài hiện lên, cuối cùng cả tế đài bắn lên một cột quang trụ, trời đất tối sầm lại.Đến khi cột sáng biến mất thì bọn Long Kình Thiên đã biến mất, xem ra đã được truyền tống và trong Thánh Sơn rồi.Long Kình Thiên mở mắt ra thì cảnh vật xung quanh đã thay đổi thành một vùng sơn địa, hắn dùng thần thức quét quanh.- Xem ra đây là ngoại vi của Thánh Sơn.Long Kình Thiên lẩm nhẩm.Tế đài truyền tống năm nghìn đệ tử đi các nơi khác nhau trong Thánh Sơn, có người tốt số được đưa tới nội vi Thánh Sơn, thậm chí có người còn được vào hẳn trung tâm.Thánh Quả nằm ở trung tâm Thánh Sơn, lúc ấy những người được đưa tới trung tâm sẽ có lợi thế hơn nhiều.- Chỉ có một ngày, phải tranh thủ thời gian.Long Kình Thiên bay về phía nội vi.Thánh Sơn khai khởi mỗi lần chỉ có một ngày.Vì thế Long Kình Thiên phải trong một ngày tìm được Kim Giác Thảo, còn Thánh Quả có thể có hoặc không, tìm được Kim Giác Thảo rồi tìm Thánh Quả cũng không muộn.Khi tới gần với nội vi Thánh Sơn, hắn gặp ngày càng nhiều đệ tử từ các đảo.Tuy Thánh Sơn rất lớn nhưng từ ngoại vi tới ngoại vi, với tốc độ của Long Kình Thiên chỉ mất ba bốn tiếng. Bên trong Thánh Sơn Lâm Tiêu cũng không che giấu thực lực, toàn lực phi hành, đệ tử xung quanh chỉ thấy một đạo tàn ảnh lướt qua rồi Long Kình Thiên chỉ còn một cái chấm đen và biến mất.- Nhanh thật, sao tốc độ của hắn có thể nhanh như vậy?Một đệ tử Đế Cấp lục trùng không dám tin nhìn nơi Long Kình Thiên biến mất, kinh ngạc nói.- Lẽ nào là Thánh Cấp cường giả? Không, không thể nào! Nếu là Thánh Cấp cường giả thì căn bản không vào đây được.Theo quy định Thánh Sơn, chỉ có đệ tử dưới Thấnh Cấp mới vào được, hơn nữa tế đài chri truyền tống đệ tử dưới Thánh Cấp, đệ tử trên Thánh Cấp muốn vào cũng không vào được.Tuy Kiếm Tiên Đồ Lục chỉ là Hợp Thể trung kỳ nhưng dùng tiên độn thuật nên tốc độ nhanh hơn cường giả Thánh Cấp sơ giới bình thường.Cũng khó trách tại sao những đệ tử kia kinh ngạc.Ba tiếng sau, Long Kình Thiên đã đến nội vi của Thánh Sơn.Nội vi Thánh Sơn thực ra cũng chỉ là lưng chừng Thánh Sơn mà thôi.Sau khi tới lưng chừng núi, Long Kình Thiên vừa phi hành vừa dùng thần thức quét xung quanh, nhưng ba tiếng qua vẫn không phát hiện bóng dáng của Kim Giác Thảo.Long Kình Thiên chau mày, cứ tìm thế này không biết bao giờ mới thấy.Thánh Sơn không hề nhỏ, chỉ biết Kim Giác Thảo ở nội vi và trung tâm Thánh Sơn, muốn tìm đúng là phiền phức.Long Kình Thiên vừa bay vừa quét thần thức nên tốc độ đã giảm xuống.Các đệ tử không ngừng vượt qua Long Kình Thiên bay về đỉnh núi, khi đi qua Long Kình Thiên họ đều nghi hoặc, rõ ràng không hiểu hành động của hắn.Họ vào Thánh Sơn làm gì? Vì Thánh Quả!Nhưng Long Kình Thiên lại tìm kiếm cái gì đó ở lưng chừng núi?- Lôi huynh, ngươi xem tên ngốc kia đang tìm gì đó ở sườn núi kìa.- Người ta ngốc là chuyện của người ta. Chúng ta đi, phải lên đỉnh núi nhanh nhất có thể. Mỗi lần chỉ có mấy quả Thánh Quả thôi, muộn là không còn đâu.- Cũng phải, chúng ta phải nhanh hơn kẻ khác mới được. Nếu Thánh Quả rơi vào tay kẻ khác, muốn đoạt cũng khó.- Thánh Quả là cơ hội cho chúng ta thành thánh, nếu tu luyện đột phá thì không biết đến bao giờ!Mấy thân ảnh bay qua Long Kình Thiên, nhanh chóng biến mất.Mỗi ba mươi năm Thánh Sơn lại mở một lần, mà Thánh Quả chỉ có vài quả.Chín mươi năm trước, Vô Âm Sơn có biến dị nên mới sinh ra Thánh Quả. Vì thế Thánh Sơn đã mở được ba lần, mỗi lần nhiều nhất có bảy quả, ít nhất là ba quả.Năm nghìn đệ tử tranh đoạt vài quả Thánh Quả, có thể thấy được mức độ ác liệt của nó.Đây cũng là nguyên nhân mà Trâu Vân nhường cho Long Kình Thiên vào Thánh Sơn, đương nhiên cũng là vì Long Kình Thiên đã cứu hắn.Long Kình Thiên thi triển thần thức tiếp tục tìm kiếm.Ngày một ít đệ tử vượt qua Long Kình Thiên.Sau hai tiếng không còn ai vượt qua hắn nữa, xem ra tất cả đều đã lên đỉnh núi rồi.- Kim Giác Thảo!Cuối cùng, Long Kình Thiên đã tìm thấy Kim Giác Thảo ở một vách núi, chỉ thấy trên đó là một ngọn cỏ màu kim, hình giống như sừng rồng, phát ra thứ ánh sáng kim nhàn nhạt. xem tại.Long Kình Thiên mừng rỡ bay lại phía trước vách núi, tay phải tóm trong hư không kéo Kim Giác Thả và đất xung quanh ra, rồi nắm lại, đất bám quanh rơi ra.- Mấy chục loại linh dược cuối cùng cũng đủ, luyện chế Ngũ Hoàng Thần Mạch Đan là có thể hồi phục kinh mạch trong cơ thể ta rồi!Long Kình Thiên cầm Kim Giác Thảo trong tay, nghĩ thầm.Một lát sau, Long Kình Thiên cất Kim Giác Thảo vào Trấn Thiên Tháp, rồi bay lên đỉnh Thánh Sơn.Kim Giác Thảo đã tìm được, giờ tới Thánh Quả!Long Kình Thiên cũng muốn xem Thánh Quả là thứ quả gì có thể khiến Đế Cấp cường giả thăng cấp thành Thánh Cấp. Nếu là vậy thì có thể khiến hắn hồi phục thực lực Độ Kiếp không?Một tiếng sau, Long Kình Thiên lên đến đỉnh Thánh Sơn.Khi tới gần, từng trận năng lượng truyền ra từ đỉnh núi, rõ ràng có người đã tìm thấy Thánh Quả và lúc này đang diễn ra những trận tranh đoạt.- Phó Khánh, giao Thánh Quả ra đây! Ngươi chỉ là Đế Cấp ngũ trùng, căn bản không có tư cách có được Thánh Quả!- Nằm mơ mà đòi ta giao ra! Khương Thần, đừng tưởng ngươi là Đế Cấp thất trùng mà ta sợ! Nguồn tại http://Khi Long Kình Thiên đến đỉnh Thánh Sơn thì từ phía trước vọng lại một vài tiếng nói, rồi tiếng xé gió từ xa dần tới gần.