Thiên Tống

"Chiến trường hiểm ác, sống chết chẳng qua chỉ như một cơn gió. Tính của ngươi lại kiên cường khí khái, không thích hợp để dẫn binh chốn sa trường."

Âu Dương không biết rằng, trên lịch sử, Lương Hồng Ngọc là do bị hại mới tử trận trên sa trường, nhưng cũng phải vào năm ba mươi tuổi nàng mới xuất đầu lộ diện.

Âu Dương nói:

"Vả lại, nhảy xổ vào đánh nhau là hạ đẳng, bày mưu tính kế là trung đẳng, còn thượng đẳng chính là không đánh mà thắng cơ.Phu quân ngươi không thích nhìn người chết, thi thể trắng hếu, nhìn mà nó ác cảm thế nào ấy."

"Nhưng quan nhân à, người phải biết là, đánh người ta thì phải nhìn thi thể của người khác, không đánh người ta thì tương lai sẽ phải nhìn thi thể của chính mình."

Âu Dương gật đầu:

"Cho nên đánh giặc là tầm thường, ngươi cũng đừng có nhớ thương sa trường ngày này qua ngày khác như thế nữa. Ta không nỡ. Sức mạnh trời sinh của người nếu không có đất dụng võ thì chúng ta sẽ vận động ở trên giường nhiều thêm chút nữa."

Vừa nghe lời này của Âu Dương, mặt Lương Hồng Ngọc có chút khó coi:

"Quan nhân, lâu như vậy rồi, sao bụng của thiếp vẫn cứ im như thóc vậy?"

"Không có là lẽ thường thôi mà. Ta ngồi xe ngựa gian nan đường dài từ Đông Kinh trở về. Sau đó thì sao? Lúc ngươi đến Đông Kinh thì đang trong kì mụ bà bà ghé thăm, khi trở về thì lại trong thời gian an toàn. Không vội, không vội, ta với ngươi còn trẻ, vả lại ta cũng không có ý định nhanh như vậy mà đã được làm cha."

"Nhưng người ta sẽ lời ong tiếng ve."

"Haha, với tính cách của ta còn sợ người ta nói cái gì sao.Phu thê hòa hợp, hạnh phúc mĩ mãn mới là điều quan trọng nhất."

Âu Dương ngẫm nghĩ:

"Nếu ngươi thật sự muốn đến sa trường, thì người phải giúp ta nghĩ xem, làm thế nào để có thể chọn ra được một vị tướng lĩnh cho hạm đội. Vị tướng lĩnh này sẽ quản hạt ba vạn binh, trăm chiến thuyền.hắn phải là người có đầy đủ các tố chất. Còn nữa, cha của ngươi, cũng chính là nhạc phụ của ta, đã từng đảm nhiệm chức quan tướng vận chuyển và áp tải, nên ngươi chắc cũng biết về các vật dụng lướt nước.Hạm đội này phải sắp xếp như thế nào, làm thế nào mới có được chiến lực lớn nhất.Còn phải nghĩ đến chuyện làm thế nào để liên hệ giữa các thuyền với nhau.Dù sao thì bây giờ việc mà ngươi phụ trách ở Hoàng Gia báo cũng không có nhiều, lúc rảnh rỗi thì có thể suy nghĩ giúp ta một chút. Đúng rồi, anh trai ta có gửi thư cho ta, nói là sức khỏe bá mẫu không được tốt lắm, nằm trên giường đã nửa năm nay. Lúc triều đình xây dựng đình công đức, mới được dắt ra cửa một lần.Hết năm nay, nếu không có chuyện gì thì ta với ngươi sẽ về quê ta thăm họ, có được không?"

"Ta đi có phải là không thích hợp lắm không?"

Lương Hồng Ngọc khó xử.Bảo tiểu thiếp nàng đến quán rượu thì được, chứ về quê bái tổ thì thân phận của mình có phần không ổn lắm.

"Về thăm quê là để làm hôn sự.Cho bá mẫu vui mừng.Không nói nhiều lời nữa, cứ quyết định như vậy đi. Danh bất chính ngôn bất thuận, Huệ Lan nói với ta: tuy ngoài mặt ngươi không để ý, nhưng trong lòng cũng có lúc phiền muộn."

"Làm gì có quan nhân nào lại đối xử với tiểu thiếp của mình tốt như thế?Hồng Ngọc sớm đã mãn nguyện rồi. Về phần....................."

"Cứ quyết định như vậy đi."

Âu Dương có chút không nhẫn nại mà nói:

"Từ sau khi ở Đông Kinh trở về, mấy bà mai cứ tìm đến như nước chảy vậy.Hôm nay nói người ta là độc nữ của viên quan ở Đông Kinh, thiên tư thông tuệ, hiếu thuận hiền lương.

Ngày mai lại nói đó là con gái được sủng ái nhất của một viên quan lớn ở biên thùy. Bọn họ cũng không chịu nghĩ xem, phu quân của ngươi chỉ là món hàng bát phẩm, nào có được phúc khí ấy kia chứ."

"Quan nhân, cái phẩm hàm của người cứ lên rồi lại xuống.Ta nhớ phẩm hàm của người lúc cao nhất là lục phẩm."

"Quan không kể cao, hữu dụng là được."

"Đúng rồi quan nhân, người chắc là biết có một nữ tử tên là Chu Bình đang theo học ở đại học Dương Bình chứ?"

"Không biết, Thầy giáo thì còn biết chứ học trò thì căn bản không biết."

Lương Hồng Ngọc cười và nói:

"Quan nhân đã về đây được một tháng rồi mà không phát hiện ra điểm kì lạ gì sao?"

"Kỳ lạ?"

Âu Dương ngẫm nghĩ rồi nói:

"Trừ việc Âu Bình ham chơi khiến ta thường xuyên tìm không được cậu ấy ra thì hầu như không có điểm gì kì lạ cả."

"Âu Bình thích cô Chu Bình kia rồi."

"Hả?"

Âu Dương khôi phục tinh thần hỏi:

"Cô Chu Bình đó có lai lịch thế nào?"

"Là con gái của đại chưởng quỹ thương hội Đông Nam, làm kinh doanh từ khi còn học tiểu học và là một trong những hậu duệ nổi bật nhất của Chu gia. Chỉ tiếc là mang phận nữ nhi, nếu không thì Chu đại trưởng quỹ đã không lo không có người nối nghiệp."

"Uhm.... Ngày mai ta sẽ đến đại học Dương Bình xem xem cô Chu Bình này thế nào."

Bài học tài chính ngày hôm nay do đích thân Âu Dương giảng dạy, tin tức này khiến cho học đường kín hết chỗ ngồi, công thương, thậm chí là các học trò y khoa cũng chen chân mà đến. Bài hôm nay Âu Dương lên lớp có tên là tài sản vô hình. Con người ngày một thông minh, Âu Dương cũng không dám nói lời vô nghĩa quá nhiều. Nhưng tài sản vô hình này lại là phần mà các thương gia luôn coi nhẹ.Âu Dương phải dùng cách nhắc nhở để lên lớp.

Đảo mắt nhìn qua một lượt, có sáu nữ tử.So với tỉ lệ hai chọi một ở học đường thì còn kém xa, nhưng cũng coi như là có bước tiến bộ.

Âu Dương dùng đá vôi viết lên bảng đen, vừa viết vừa nói:

"Cái gọi là tài sản vô hình, nói đơn giản một chút thì mọi người sẽ hiểu thôi.Đó chính là tín dự.Ví dụ như lúc cho vay chẳng hạn, ngân hàng sẽ phân tích tín dự của thương gia trước.Nói phức tạp một chút thì đó là tầm ảnh hưởng. Ví dụ như hai thương phẩm cùng loại, một loại là do Dương Bình sản xuất, một loại là do Đông Kinh sản xuất, đến thì trường Đông Kinh điều tra biết được, khi có tình huống này xuất hiện, sản phẩm của Âu Dương có thể bán được mười chiếc, còn Đông Kinh chỉ bán được một chiếc. Có ai biết là vì sao không?"

Một nữ tử giơ tay và nói:

"Vì mọi người có tín nhiệm với sản phẩm do Dương Bình sản xuất."

"Tín nhiệm từ đâu mà có?"

"Trước hết là do đa số các thương phẩm của Dương Bình hoặc là rẻ hơn nhiều so với thương phẩm của Đông Kinh, hoặc là chất lượng tốt hơn nhiều so với thương phẩm Đông Kinh. Giá cả, chất lượng, kiểu dáng vv. tổng hợp lại thì Dương Bình luôn có ưu thế hơn so với Đông Kinh. Về lâu về dài, mọi người sẽ nảy sinh một loại ý niệm, coi sản phẩm do Dương Bình làm ra là sản phẩm chủ đạo."

"Uhm, nói hay lắm.Đây chính là tài sản vô hình.Ngươi tên gì?"

"Chu Bình."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui