Thiên Tống

Mà việc trừng phạt tội thông dâm thời xưa càng chứng minh cho tục trọng nam khinh nữ. Nữ thì sẽ bị dìm cho chết, còn nam thì chỉ được coi là phiền phức nhỏ. Toàn bộ trách nhiệm của sự lầm lạc ấy đều đổ lên đầu người con gái, vốn dĩ đã là không công bằng. Cho dù Triệu Ngọc làm Hoàng Đế, thì địa vị của nữ giới vẫn không được nâng cao bao nhiêu. Nhưng lúc này việc là nữ giới cũng có thể coi là một sự may mắn, chứ sau khi Chu Hi xuất hiện, một chút địa vị còn sót lại của nữ giới cũng bị hắn tước sạch. Âu Dương vừa nghĩ tới người này, liền có ý định diệt hết chín tộc của hắn, chỉ cần mình có thể làm xong trước khi hắn dám xuất đầu lộ diện.

Liễu thị vốn muốn giữ mọi người ở lại dùng bữa, nhưng Âu Dương nhìn thấy Bảo Phúc ở trong nhà này bị đối xử như vậy, tâm tình có chút không vui, cũng không thèm nể mặt Liễu thị nữa, liền nói một tiếng, rằng đợi một thời gian nữa, khi hắn trở về Dương Bình thì sẽ quay lại dẫn Vương Bảo Phúc theo, sau đó rời khỏi nhà Liễu thị.

Việc khiến Âu Dương thực sự tức giận không phải là địa vị của Vương Bảo Phúc ở trong nhà mà là đến một người mang thân phận nữ nhi như Liễu thị mà cũng đặt nặng chuyện trọng nam khinh nữ, đây mới là điều khiến hắn không sao hiểu được. Cái gì mà nữ nhân thì sẽ thông cảm với nữ nhân nhất, căn bản chỉ là lời nói sáo rỗng mà thôi.

Huyện lị lại trì hoãn thêm mấy ngày nữa, Âu Dương xem vài chỗ khai thác trà. Trà mà Âu Dương sản xuất không giống với ở đây, diện tích lớn, quản lí có khuôn khổ. Giữa các mẫu đều có vách ngăn, tránh để sâu bệnh truyền nhiễm. Còn có khu tinh phẩm, chuyên gia quản lí, bán được với giá hời. Theo thỏa thuận, lá trà thô ở đây sau khi gia công có thể đưa đến Dương Châu để gia công lại, cũng có thể bán lá trà xanh chưa được sao cho thương hội Đông Nam để họ tiến hành xử lý. Âu Dương thấy rằng, bất kì thị trường buôn bán vật phẩm gì hiện nay cũng không có dây chuyền cụ thể đi từ sản xuất, gia công đến tiêu thụ, kỹ năng quản lý cũng không theo kịp, nên cũng tán thành cách chuyên doanh như vậy. Nhưng yêu cầu phải có sự cạnh tranh, tránh vì lũng đoạn mà dẫn đến việc bị ép giá.

Trở về Âu gia trang là chuyện hết sức trịnh trọng. Bá phụ thỉnh bàn thờ tổ tiên ra cho Âu Dương quỳ lạy rồi mới tiến vào trong thôn. Cửa thôn chính là đình đại công, không có một chút cắt xén, mấy nghìn quan tiền đổ vào việc xây dựng một cái đình vô cùng xa hoa. Đá, gỗ, điêu khắc, toàn bộ đều là hàng thượng đẳng.

Bước vào trong thôn, việc đầu tiên là đến từ đường dâng hương, sau khi bá phụ ca tụng tổ tiên linh thiêng này nọ, còn có bản trang chính là danh tướng Đại Tống, lại nói Âu Dương không có mất mặt. Nói đến chỗ cảm động, cứ sụt sùi không ngớt.

Sau khi phiền Âu Dương cả một ngày trời như vậy, mới bắt đầu đi vào chuyện chính. Âu Dương vào thăm bá mẫu, thấy bệnh tình của bá mẫu không nghiêm trọng như mình tưởng tượng, cho người dìu đỡ thì vẫn có thể đi lại được, nghe nói là do Triệu Ngọc gửi thuốc của thái y đến cho bá mẫu, sau khi uống xong mới có chút thần sắc.

Âu Dương nhanh chóng dặn dò mọi người, sau khi trở về sẽ tìm vài vị thái y đã nghỉ hưu đến thăm bệnh.

Tiếp theo đó là chuyện của Lương Hồng Ngọc, bá phụ sớm đã được nghe con trai nói qua, lòng có nhiều bất mãn. Ông ấy cảm thấy tiền đồ của Âu Dương như gấm thêu hoa, lại còn là Trạng Nguyên, lập đại công với triều đình, tướng mạo lại tuấn tú lịch sự, nhìn sao cũng thấy phải liên hôn với các quan lớn mới đúng. Mà Lương Hồng Ngọc lại quá ngây ngô trong chuyện kinh doanh, lại còn mang danh phận tiểu thiếp, muốn chuyển chính ư? Không đời nào ông đồng ý. Tuy hồi Âu Dương còn nhỏ, ông đối xử với hắn khá nghiêm khắc, nhưng sủng ái cũng có thừa, vả lại Âu Dương cũng lớn như vậy rồi, biết nhìn xa trông rộng. Bá phụ cũng biết mình không có khả năng thay Âu Dương làm chủ chuyện này, nói đúng hơn là ngươi ta đã đủ lông đủ cánh rồi, không cần mình quản nữa. Thấy biểu hiện của Lương Hồng Ngọc trong mấy ngày qua cũng không tệ, cuối cùng ông cũng miễn cưỡng đồng ý, sau này có tốt xấu gì cũng sẽ là tướng lĩnh, hơn nữa cũng đã từng cứu Quyết Dương.

Vốn dĩ phải hạ mai thư, hơn nữa còn phải mời mẫu thân của Lương Hồng Ngọc đến đây. Nhưng... Giống như kì thi cao trung chính quy với việc lên lớp thông thường, giữa hai bên vẫn có sự khác biệt nhất định. Chỉ có điều vẫn cần phải có mai thư, có một danh phận được lấy từ một bà mối nổi tiếng, sau đó lại bái kiến tổ tông ở từ đường, Lương Hồng Ngọc sẽ được đưa tên vào gia phả, danh chính ngôn thuận trở thành Âu phu nhân, Âu Dương còn phải báo với Sử Bộ, bên trong còn phải viết rõ quê hương xx của Lương Thị.

Sau khi mọi thứ đã được ổn định, bá phụ liền đến tìm Âu Dương và nói với hắn đôi lời, đề tài chủ yếu cũng là lo Âu Dương quá tài giỏi, ví dụ mà ông ấy đưa ra chính là việc dùng rượu tước binh quyền của Tống Thái Tổ. Bá phụ nói:

"Tổ tiên đã dạy, người Âu gia không được cầm binh. Mặc dù lần này ngươi chỉ là văn chức giám quân, nhưng lại phải đảm trách rất nhiều việc. Nhà Tống đối đãi với quan viên rất tốt, chỉ cần không cầm binh, thì thông thường sẽ không bao giờ dính vào họa sát thân. Một đời vua, một đời thần, trung quân không đơn giản chỉ là ái quân mà quan trọng hơn là phải yêu thương chính bản thân mình. Chỉ cần ngươi trung quân, thì cho dù ngươi có mắc phải sai lầm kinh thiên động địa, ngươi cũng có thể toàn mạng trở về. Ngươi hiểu chưa?"

"Điệt nhi hiểu."

"Hiểu được thì tốt. Trước lúc lâm chung, tổ tiên chúng ta đã nói: Triều Tống chính là thiên hạ của Triệu Gia, không phải của Lý gia, cũng không phải của Vương gia. Người Triệu Gia đã làm vua suốt gần trăm năm qua. Vì sao trước khi Đương Kim Hoàng Thượng lên trị vì vài năm, người lại không gặp bất kì một sự cản trở nào? Không phải vì Hoa Thạch Cương, cũng không phải vì Thái Thượng Hoàng vô đạo, mà là vì người ta họ Triệu."

Bá phụ nói:

"Chuyện ngươi làm ta đều nắm rõ, nhưng ngươi đã sai rồi. Trung với triệu đồng nghĩa trung với quốc. trung với quốc chưa chắc đã là trung với Triệu."

"Lời bá phụ dạy chí phải."

Âu Dương cười khổ, sao mình lại bước lên vũ đài chính trị kia chứ.

“Ngươi đừng có mà xem thường, theo ta thấy, người xui xẻo nhất trong triều đình này không phải ngươi, cũng không phải Thái Kinh, cũng không phải là các tướng quân lao khổ công cao, mà là Đồng Quán. Khác họ phong vương, lại là vương của tiền quân, trong tay nắm binh quyền, giữ quân nhu, lại không xuất thân từ khoa cử, nên thù địch ở trong triều của ông ấy rất là nhiều. Trước đây có thể không dám đụng đến, nhưng khi thành tựu mới của Đương Kim Hoàng Thượng về quân sự thành công, chính là lúc ý chí của người hăng hái, người đương nhiên sẽ tự mình nắm lấy binh quyền. Lại có tướng lĩnh của nhánh Tần Phượng lộ hung hãn như lang sói, nếu Đồng Quán thông minh thì nên nhanh chóng xin từ chức."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui