Thiên Tống

Âu Dương đương nhiên hiểu rõ chỗ tốt của đám hỏi này. Từ xưa, hai bên đám hỏi, cơ bản liền sẽ không đánh trận. Điểm ấy được Triệu Ngọc lợi dụng đầy đủ, người khác đám hỏi không đánh, Triệu Ngọc ta cũng không nói không đánh. Đám hỏi là đám hỏi, đánh trận là đánh trận. Hai chuyện khác nhau. Mà đám hỏi thành công với Liêu Kim, người Liêu sẽ cho rằng, chiến lược Đại Tống là bàng quan. Cứ vậy, hai năm sau, Tống ba đường đều đủ, nghiêng tám phần binh cả nước, phần thắng ở trên tám phần. Âu Dương trả lời:

“Bẩm bệ hạ, vi thần tạm thời vẫn chưa muốn kết hôn. Hơn nữa vi thần quan nhỏ lời bạc, vi thần nghe nói mới tang Tả phu nhân Thái Tướng, chi bằng. . .”

“Khốn kiếp”

Triệu Ngọc bất mãn nói:

“Sao có thể nói bậy trọng thần trong triều.”

Âu Dương nói:

“Bệ hạ, cứ dứt khoát cứng đờ như vậy. Dù sao đám hỏi người Liêu làm hay không cũng không sao cả. Bọn họ chỉ cần cầu Đại Tống không đám hỏi với Kim. Mà người Kim bên kia cũng dễ làm, tìm cớ kéo trên một hai năm.”

“Đổi biện pháp.”

Vô nghĩa, kéo một hai năm, người ta liền cảnh giác một hai năm.

“Còn biện pháp cũng đơn giản. Bệ hạ có thể thu Hoàn Nhan Lan và Thượng công chúa làm nghĩa nữ. Đều phong làm công chúa Tống. Sau đó từ Tống xuất giá cho Liêu Kim. Vậy tính là gả rồi.”

Âu Dương nói:

“Người Kim chắc chắn cũng từng nghĩ bệ hạ khó xử, cứ vậy hai chén nước giữ thăng bằng, khiến bản thân bọn họ tự hành hạ mình đi.”

Biện pháp này còn đỡ. Tống Liêu là bang huynh đệ, Hoàng đế dựa tuổi xưng hô huynh và đệ với nhau. Nói Thượng công chúa là nữ nhi của Triệu Ngọc cũng tạm chấp nhận được. Kim là phiên quốc của Tống, Hoàn Nhan Lan càng không có vấn đề. Thu hai người, lại gả hai người về nước. . . Điểm này sao nghe cứ vô lại vậy nhỉ? Có điều dù sao xem như là biện pháp giải quyết trò khôi hài này.

Sau việc này, Triệu Ngọc và Âu Dương nói về chuyện vũ khí. Theo việc tăng cường công nghệ chế tạo, hiện giờ trọng pháo có thể bắn xa bảy tám trăm bước. Hạm đội Hàng Châu cũng ưu tiên bắt đầu thay đổi. Có điều chế tạo thứ này vẫn tương đối phiền toái, cho nên đổi cũng chỉ có thể đổi một bộ phận hạm đội.

Nói chuyện với Âu Dương, thoải mái hơn so với những người khác nhiều lắm. Âu Dương nói chuyện nghiêm chỉnh không vô nghĩa, sẽ không nói một đống câu quanh co, mà là dùng lợi làm đầu, một câu nói trúng tim đen. Hơn nữa Âu Dương nói chuyện cũng không có gì cố kỵ. Còn nữa từ mặt kiến thức mà nói, Âu Dương đi qua Liêu, Kim, Tây Hạ, Ba Tư, nam bắc Đại Tống, minh bạch rất rõ ràng về thời sự. Cùng vua chốn thâm cung Triệu Ngọc hợp lại lại càng tăng thêm sức mạnh.

“Âu Dương, ngươi cảm thấy chiến đoạn với Liêu vừa mở, chúng ta có mấy phần thắng?”

“Bẩm bệ hạ.”

Âu Dương biết Triệu Ngọc có điểm lo nghĩ:

“Hễ là đánh trận ở nước khác, cứ bị bại, chúng ta cũng bại theo. Ta bại quốc lực giảm bớt một phần, mà địch thắng quốc lực liền giảm năm phần. Đánh trận bại hay không thật ra không quan trọng. Trọng yếu nhất là đánh trận không thể phá hỏng trật tự sản xuất trong nước. Người Tây Hạ liền bởi vì toàn dân đều là binh, có binh không có dân, kết quả vô lực kế tục. Mà Liêu đối Kim, tiến hành chế độ trưng binh bắt lính, tất nhiên quấy nhiễu sản xuất bản địa nghiêm trọng, là hy sinh cơ nghiệp đổi lấy nguồn mộ lính. Cho nên chỉ cần tiền tuyến đánh tiền tuyến. Hậu phương sinh hoạt không bị phá hỏng, cho dù lần này không thắng, ba năm sau lại có thể đánh tiếp. Kéo đánh tận ba mươi năm, đừng nói là một Liêu quốc, cho dù trăm Liêu quốc cũng không ngăn nổi loại đấu pháp này.”

“Có lý”

Triệu Ngọc vui vẻ nói:

“Trẫm hỏi Quân Cơ Xử, Quân Cơ Xử lại nói với trẫm, bố trí thế này thế kia tất có vài phần thắng. Nhưng trẫm biết đánh trận chứa nhiều ngẫu nhiên. Tỷ như cuộc chiến Hộ Bộ Cương Đạt, nếu không phải trong Liêu quốc sinh phản loạn, người Nữ Chân đã sớm diệt vong. Xem ví dụ cổ đại, Hoàng Hà vỡ đê, rồng đất trở mình, đốt lương, đều có thể tạo thất bại cuối cùng. Còn có nào là chủ tướng bị đâm, đột nhiên tật bệnh, đó là nhiều vô số kể. Trẫm không phải tướng quân, cho nên tất sáng tỏ cục diện sau thất bại.”

Triệu Ngọc băn khoăn không chỉ việc này, cho dù sau khi hợp Kim diệt Liêu, người Kim lỡ như cường thịnh không dễ gặm thì phải làm sao? Có nắm chắc đem người Kim khu trục đến thảo nguyên phương bắc không? Lúc này Thổ Phiên, Tây Hạ hoặc là Đại Lý có việc thì phải làm sao? Có điều Âu Dương vừa nói liền thông, chỉ cần giữ lực lượng cảnh vệ nhất định, cho dù quân đội vào nước khác bị đánh bại, cũng không tổn thương căn cơ Đại Tống. Năm trăm ngàn người, quốc khố mỗi năm nhập năm vạn vạn xâu, muốn sắt có sắt, muốn hỏa dược có hỏa dược. Trùng tân tổ kiến huấn luyện, trong hai năm quân đội lại có thể khôi phục sức sống.

Triệu Ngọc còn nhắc đến Ngọc Châu, trước mắt Ngọc Châu phát triển rất ổn định, trong nước một năm tiếp tế hai lần xuân thu là được rồi. Lại thêm một hai năm, có thể một năm tiếp tế một lần. Mà con đường lụa sau khi có Ngọc Châu làm ván cầu, trở nên vô cùng phồn vinh. Mặc dù Châu Âu cùng Trung Đông vẫn chiến sự, nhưng đối với Tống thương đều cấp đường đi thậm chí bảo vệ. Mà đà đội về nước, cũng không lén dẫn thương nhân các quốc gia. Ở trong thương đội cho dù tín ngưỡng như thế nào, hết thảy ở chung hòa bình. Bất luận tranh chấp gì đều do người lĩnh đội thương đội Tống làm trọng tài.

Ở Tuyên Hoá phủ đạo Tây Bắc mở thị trường giao dịch. Thương nhân nước ngoài cũng có thể vào Đại Tống du lãm cùng đến Đông Kinh triều bái. Sau khi giao nạp tiền tài nhất định cũng có thể lựa chọn định cư ở Đại Tống. Nhưng căn cứ Âu Dương thượng biểu nói, vô luận giáo phái, bất luận kẻ nào cũng không được bố giáo ở Đại Tống, người vi phạm giết không tha. Âu Dương cũng không muốn tôn giáo cực đoan vào Đại Tống, vậy rất dễ tạo thành phân liệt. Thực hành chính sách cũng nhìn ra ảnh hưởng của Âu Dương. Thương đội mang văn minh đi từ phương Đông, cũng mang văn minh đến từ phương Tây, Trung Đông, Ấn Độ. Mặc dù còn chưa tiêu hóa, nhưng có thể biết trước, chỉ cần Đại Tống không sinh nội chiến, tương lai Đại Tống nhất định là quốc gia vô cùng tân tiến.

Nội chiến, điểm chính là tồn tại võ trang phản * chính * phủ. Tỷ như Thái Bình Thiên Quốc cùng Hồng quân, đều thuộc loại võ trang không phải do chính phủ nắm giữ. Loại tổ chức này ở hiện đại là không có quốc gia nào cho phép tồn tại. Mà Trung Quốc năm nghìn năm lịch sử, gần như có thể nói là nội chiến năm nghìn năm. Cả đám đế quốc huy hoàng bởi vì nội chiến mà suy bại, đều là do dã tâm người thượng vị làm ra.

Lúc Triệu Ngọc và Âu Dương ăn cơm trưa cũng nói đến việc này. Từ lúc Triệu Ngọc thống trị đến nay, chính sách thoả đáng, chỉ có năm đầu tiên có một lần khởi nghĩa nông dân, kế tiếp đều là gió êm sóng lặng. Quan viên bản địa đã không còn nghĩ làm sao lừa bịp tống tiền người nghèo, mà là nghĩ biện pháp tiến cử tràng nghiệp, làm giàu bổn huyện sau lại tham ô. So sánh thử, cái sau không chỉ đẹp mắt, tiếng quan tốt, hơn nữa kiếm tiền dễ dàng, kiếm được nhiều, hơn nữa không có nỗi lo về sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui