Thiên Tống

Lưu Kỵ cười khổ:

"Ở chung với đại nhân mới biết thế nào là dùng tiền đè chết người khác."

"Đợt đầu tiên để rải ra chút tin tức, biến pháp của Thương Ưởng còn bỏ số tiền lớn mời người dọn sạch tre trúc nữa kia. Ta thấy không cần phải đánh như thế nào hết, lòng người Ngụy Sở sẽ bàng hoàng."

Âu Dương cười, nói:

"Chẳng qua là nếu đánh nhiều hơn mấy trận thì ta chỉ có thể nện quan ấn để đổi lấy tiền mà thôi."

"Báo!"

Một tên cấm vệ quân tiên phong cưỡi ngựa đến, xuống ngựa hành lễ rồi nói:

"Lưu tướng quân, Âu đại nhân. Tám nghìn thủ quân của huyện Tứ nguyện ý đầu hàng, nhưng phải có tiền."

"Lẽ nào tướng mạo của ta lại giống thần tài như thế sao?"

Âu Dương cười khổ, qua sự tuyên truyền của báo Hoàng Gia, Âu Dương là người đứng đầu Đại Tống về cái khoản tiêu tiền như nước. Lại thêm một hồi uy vũ của cấm vệ quân, rồi lại lời đồn rằng hắn có nội gian ở tứ phương tám hướng, còn khiến binh lực Chung Tương co rút lại mà không cần quân viện trợ. Huyện Tứ căn bản không phòng thủ được nữa. Quân thủ thành vừa thấy tình huống này đã định bụng tháo chạy, quân sư quạt mo lập tức kiến nghị, bán thành cho Âu Dương, kiếm một khoản tiền. Âu Dương hỏi:

"Hắn ra giá bao nhiêu?"

"Hắn không có ra giá."

Cấm vệ quân đáp:

"Hắn nói hắn không biết bán, để đại nhân tự quyết định giá cả."

"Một tiểu huyện, tám nghìn tàn binh nửa dân nửa thổ phỉ."

Âu Dương bấm đầu ngón tay rồi nói:

"Mua với giá một nghìn quan, Trương Tam, ngươi dẫn hắn đi một chuyến, nếu họ có thể giúp chúng ta khuyên huyện Ngũ đầu hàng thì sẽ thưởng thêm một vạn nữa."

"Vâng!"

Âu Dương thở dài, nói:

"Cảm giác có tiền thật là tuyệt."

"Ha ha!"

Lưu Kỵ cười và nói:

"Phải nói cảm giác cùng đại nhân xuất binh thật tuyệt."

.....

"Mẫu thân ta bị bắt rồi?"

Chung Tương kinh hãi.

Binh sĩ được cử đến Nhạc Châu đón người nói:

"Bẩm Sở Vương, khi chúng tiểu nhân đến Nhạc Châu, Vương Thái Hậu đã bị mất tên thanh niên trai tráng liều mạng dẫn đi. Nghe nói mỗi người họ lấy được năm trăm quan tiền thưởng."

"Có lý nào lại như vậy chứ."

Chung Tương giận dữ:

"Mẫu thân của ta đâu phải là món hàng, sao có thể vũ nhục ta như thế chứ? Âu Dương, ngươi khinh người quá đáng quá rồi đấy."

"Lão gia, không hay rồi."

Một tên gia nhân xuất hiện:

"Ba mươi sáu thiếu gia bị người ta bắt đi rồi."

"Chuyện gì xảy ra?"

"Nhũ mẫu nói với tiểu nhân, mấy hạ nhân trong phủ tắm rửa cho ba mươi sáu thiếu gia, đã dìm cho ba sáu thiếu gia chết đuối, sau đó đem thi thể chạy ra khỏi phủ. Bây giờ không rõ tung tích."

"Báo!"

Một tên binh sĩ tiến đến nói:

"Chỉ Huy Sứ của doanh trại kỵ binh Nhạc Châu, dẫn ba trăm chiến sĩ bản bộ đầu hàng quân địch. Mười phần binh sĩ của bổn thành Nhạc Châu thì đã đi mất năm, sáu, ào ào tháo chạy."

Chung Tương khó tin nói:

"Sao có thể thế được chứ?"

"Bẩm Sở Vương, dưới thành Nhạc Châu treo đầy đầu người. Quan dẫn binh nói, mỗi người đầu hàng được cầm hai trăm đồng, không đầu hàng thì phải để đầu lại. Phía Nhạc Châu phái tiểu nhân đến xin viện binh đến đàn áp."

"Báo."

Một tên binh sĩ nói:

"Quân sĩ phái đi truyền lệnh Dương Ma thì chỉ có một người trở về, những người khác đều bị giết hại. Nói Hoàng Tá thay Dương Ma để lại lời nhắn, xin Sở Vương tự bảo trọng."

Việc lo lắng nhất đã xảy ra rồi. Mẹ già con thơ là chuyện nhỏ, nhưng Dương Ma trở mặt thì sẽ rất đáng sợ. Căn cứ địa bên trong hồ Động Đình mà Dương Ma chiếm cứ là chỗ Chung Tương lui về. Chuyện lo lắng cũng đã xảy ra, vì treo thưởng số tiền lớn mà lòng người trở nên hoang mang. Như mấy người hạ nhân mà mình nghĩ rằng vô cùng đáng tin đều đã phản bội mình, rốt cuộc còn ai có thể tin tưởng nữa đây? Chung Tương liếc mắt nhìn quanh, thấy ai cũng khả nghi cả. Chung Tương đã bị tài lực của Âu Dương chấn nhiếp, cam chịu nghĩ rằng Âu Dương sẽ bỏ ra một số tiền lớn để mua chuộc thủ hạ của mình. Chung Tương nhanh chóng tỉnh táo, hạ lệnh:

"Lệnh cho các bộ Nhạc Châu lui về Đàm Châu, củng cố trại lính thủy Nguyên giang. Hừ, để ta xem quân Tống lợi hại đến cỡ nào khi ở dưới nước."

Bộ chỉ huy diệt trừ phiến loạn lấy lại được thành Nhạc Châu mà không hao tổn một người nào. Âu Dương dựa theo danh sách tìm thương nhân đăng ký vào hiệp hội thương nghiệp, nhưng toàn bộ đều là người đi, nhà thì trống, không có lấy một ai ngoại lệ, vết máu loang lỗ khắp tường và mặt đất. Người giàu có trở thành đối tượng đầu tiên bị tấn công. Nho sinh ở trong thành Nhạc Châu bị liệt vào danh sách đen, cũng đều bỏ mạng. Âu Dương sai người đào tạm mấy cái hố, chôn tách biệt người này với người khác. Động thái này nhận được sự tán thành của dân chúng Nhạc Châu.

So với người trong thành, người ở nông thôn lại chống đối nhiều hơn. Đây cũng là vấn đề mà Âu Dương phải đối mặt lúc này. Vì ruộng đất đã bị phân chia hết, đám địa chủ chết thì cũng chết rồi, chạy cũng chạy hết rồi. Không thu hồi ruộng đất thì không được, vì đó sẽ là hành động dung túng và khuyến khách, nhưng nếu thu hồi ruộng đất thì sẽ tạo ra sự tranh chấp và bất hòa với quy mô lớn. Sau khi Âu Dương cùng với các tộc trưởng gặp mặt, Âu Dương đã đưa ra quyết định, phân chia theo sức lao động, một người lao động khỏe mạnh có thể được chia một mẫu đất. Không có sức lao động thì cả nhà sẽ được chia một mẫu đất. Số ruộng đất dư ra sẽ bán cho Âu Dương mỗi mẫu năm trăm quan, sau khi thế cục ổn định thì Âu Dương sẽ mang ra bán đấu giá công khai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui