Thiên Tống

"Hôm nay không chỉ bách tính Dương Bình ta, còn cả các huyện phụ cận, thậm chí còn có khách thương Châu phủ tập trung. Vốn đấu giá này sẽ liệt vào khoản dân toàn bộ, dùng để sửa đường, trải cầu, xây học đường, thiết lập y quán. . . Bổn huyện lúc này cảm tạ nhiệt tâm của mọi người trước."

Âu Dương ở trên đài chắp tay, phía dưới một tràng tiếng vỗ tay.

"Món đồ đầu tiên, chính là tàng phẩm riêng của bổn huyện."

Âu Dương lấy ra một bộ y phục nói:

"Đây là một món nội y do danh kỹ kinh thành Lý Sư Sư tự tay viết kí tên."

". . . Cắt!"

Cả đám nhỏ giọng cắt, tụ tập thành một tiếng cắt lớn, thái độ bọn quần chúng là khinh bỉ.

"Vậy. . . Bổn huyện thanh liêm, thật sự không có thứ gì để đấu giá. Cam Tín."

Cam Tín cầm tập nói:

"Bốn mẫu bảy phần ruộng tốt mé phía nam Hoàng Cương Đông Giao, đi về phía nam bốn mươi bước, bắc đi hai mươi mốt bước, đông đi. . ."

Cam Tín nói xong, một hán tử hô:

"30 xâu."

Giá cướp bóc thật không biết xấu hổ, mọi người đều cùng khinh bỉ hán tử kia. Âu Dương vung tay lên, một tên nha dịch thì thầm:

"Lần đấu giá này, cứ một lần ra giá thu trăm văn tiền, người không có tiền ồn ào xử phạt như nhiễu loạn công đường."

". . ."

Hán tử vô cùng buồn bực ném một trăm văn tiền vào trong vạc lớn dưới đài.

Kế tiếp một khách thương sau khi quăng trăm tiền hô:

"Ta ra hai trăm xâu."

Giá này lại đắt rồi, dựa theo giá trung bình, một mẫu ruộng tốt cũng chỉ hai mươi đến ba mươi xâu, bốn mẫu này nhiều nhất không cao hơn 150 xâu. Hơn nữa nếu dân bản xứ thì coi như xong, một khách thương đất bên ngoài góp náo nhiệt làm gì.

"Hai trăm mười xâu!"

Tô lão gia ra tay, hắn định cầm khối ruộng này giao cho trong tộc an bài.

"Ba trăm xâu!"

Tên khách thương phần đất bên ngoài này không chút do dự quăng tiền. Trên đài Âu Dương không khỏi nhìn khách thương này vài lần, chừng ba mươi tuổi, mặt bình thường, vóc người tương đối cao, làn da hơi đen. Thấy Âu Dương nhìn qua, khách thương rất lễ phép gật đầu chào Âu Dương.

Tô lão gia cũng sung lên rồi, sau khi quăng tiền hô:

"Lão hủ ra năm trăm xâu."

"Oa!"

Bốn phía một mảnh xôn xao, Âu Bình ghé sát Âu Dương hỏi:

"Thiếu gia, người kia có phải là người ngươi tìm đến không?"

"Nói bậy, thiếu gia ngươi giống hạng người sao như vậy?"

Âu Dương nhỏ giọng nói:

"Người của ta chỉ quy định giá có 180 xâu."

Ba trăm xâu, xem mình là điên khùng, hay là xem người khác ngu ngốc.

Đang khi nói chuyện, khách thương phần đất bên ngoài đi đến trước mặt Tô lão gia hành lễ:

"Vị lão tiên sinh này, ty mỗ mấy năm trước đi ngang qua Dương Bình, không chỉ tài vật mang theo bị cướp sạch không còn, tìm huyện nha xin giúp đỡ thì bị Lưu Tứ Nữ kia khi dễ, sau khi về nhà bệnh nặng không dậy nổi, hai năm không đi hành thương nữa, cho dù hành thương cũng không dám qua đất Dương Bình. Ngày nay ở Thượng Cốc nghe nói Lưu Tứ Nữ bị bắt, sơn tặc tiêu diệt. Hôm nay là đặc biệt tới tạ ơn Âu đại nhân."

"Hóa ra còn nguyên do như vậy, lão hủ càn rở rồi."

Tô lão gia chào nói:

"Xin lỗi tiên sinh."

"Tạ ơn lão tiên sinh."

Khách thương phần đất bên ngoài nói:

"Sáu trăm xâu."

"Thành giao!"

Cam Tín đập một chùy, hắn không biết, một búa này là búa đầu tiên mở ra người mua đấu giá Trung Quốc. Người thời sau gọi là cam chùy, nếu không có câu là: Gõ chùy. Nói chính là câu chuyện như vậy.

Đấu giá tiến hành vô cùng tự động, Âu Dương dặn Cam Tín không nên gõ búa nhanh như vậy, có thể kích động cảm xúc nhân dân thích hợp. Nói thí dụ như: Đất đai chính là căn bản của mệnh mạch. Còn khẩu hiệu như quần áo sẽ rách, nhưng đất sẽ không mất. Cuối cùng căn dặn một câu: Bảy phần vào khoản dân.

Hắn không xuất hiện ở hiện trường đấu giá nữa, đây là Cam Tín nói. Làm quan nha, phải có điểm uy nghiêm, loại trường hợp này chỉ đến một chút là tốt rồi. Âu Dương đi Lưu phủ, bên trong loay hoay đến khí thế ngất trời. Lưu phủ đang đang tiến hành cải tạo đại quy mô, học đường dạy chữ Dương Bình mới làm liền mở vào lúc này. Âu Dương xếp đặt, Lưu Huệ Lan phụ trách thi công cùng giám sát chỉnh thể. Sau khi tin tức này truyền đi, kỳ đầu tiên ba trăm người đã báo đầy toàn bộ, đang suy nghĩ có nên chiêu thêm không.

Trở lại huyện nha, có một người đã đợi ở ngoài cửa rất lâu. Thấy Âu Dương bước lên phía trước nói:

"Âu đại nhân, lão gia nhà ta mở bữa rượu đạm ở tửu lâu nhà họ Vương, kính xin đại nhân hân hạnh dùng bữa cơm rau dưa buổi trưa."

"Lão gia ngươi?"

Âu Dương nghe thử khẩu âm hỏi:

"Có phải là họ Tư?"

"Đúng vậy."

"Tốt."

. . .

Thương nhân phần đất bên ngoài tên Tư Khám, đây cũng không phải là thương nhân bình thường, mà là thương nhân chuyên môn xử lý mậu dịch xuất nhập cảng. Cũng chính là buôn bán Liêu Tống, chủ yếu là dược liệu, lá trà cùng tơ lụa.

"Biên cảnh Tống Liêu hay có xung đột, chỉ có biên cảnh Nam Kinh có giấy phép đặc biệt là triều đình hai bên cường lệnh bảo hộ. Nhưng thuế qua cửa rất nặng."

Tư Khám giới thiệu tình huống nói:

"Như lương, ngựa v. v. . , chỉ sợ đi con đường khác. Buôn lậu dân gian có quan hệ mật thiết với triều đình. Liêu cần sắt của Tống, Tống thèm ngựa của Liêu. Quân đội biên cảnh gặp buôn lậu, bình thường sẽ phân rõ có tư vật đối địch không, nếu phải thì tịch thu giống nhau. Nhưng có khi cho dù không phải, cũng có thể lập tức sát hại đánh cướp, quân kỷ hai phe đều rất lỏng lẻo."

"Tư tiên sinh sống ở Yến Châu, với triều đình Liêu là cái nhìn gì."

"Không dám gọi tiên sinh, chỉ là một gian thương thôi. Về phần cái nhìn? Chỉ là một chữ. Loạn!"

Hóa ra Hoàng đế Liêu tên Thiên Tộ đế, còn lâu mới ngu ngốc bằng Tống Huy Tông, bết bát hơn là do lịch sử, ngôi vị hoàng đế này có nhiều người rình. Thiên Tộ đế ở dịp tại vị đã xảy ra việc thượng kinh làm phản của Da Luật Chương Nô. Cao Vĩnh Xương ở Đông Kinh làm phản tự lập, làm phản này năm trước mới bị tiêu diệt, nhưng Hoàn Nhan A Cốt Đả của Kim lại nhân cơ hội chiếm lĩnh Đông Kinh, dùng Đông Kinh làm cơ sở thành lập triều Kim. Ngày nay tâm phản của Da Luật Thuần đã là người qua đường đều biết, chỉ chờ đợi thời cơ khởi binh. Thứ tử khác của Thiên Tộ đế Da Luật Ngao Lỗ Oát cũng có tâm mưu soán. Liêu từ khi khai quốc đến nay, chuyện làm phản nhiều vô số kể, đây cũng là nguyên nhân lớn suy yếu quốc lực của nó.

Âu Dương nghe xong không khỏi nghi hoặc hỏi:

"Thấy tiên sinh người hành thương, sao biết nhiều bí mật triều Liêu vậy?"

"Không dối gạt đại nhân, tổ tiên tiểu nhân cùng với quyền quý Liêu có chút liên lạc, cho nên nhiều ít biết một số chuyện ngoại nhân không biết."

"Vậy tiên sinh. . ."

Tư Khám biết Âu Dương muốn hỏi điều gì, sau khi cười khổ nói:

"Cha ta có ba thê mười một thiếp, sinh hai mươi mốt người con trai, sinh mười hai người con gái. Ta là con vợ kế, mẫu thân đại nhân lại không được sủng ái, đương nhiên cũng chỉ có thể kiếm chút tiền khổ."

"Haizz. . . Một chồng nhiều vợ hại chết người."

"Đại nhân."

Một nha dịch xuất hiện:

"Bạch Liên muốn gặp đại nhân."

Tư Khám vội vàng đứng lên nói:

"Đại nhân công sự bận rộn, Tư mỗ cũng rảnh rỗi qua đất này, không bằng sau này lại nói?"

"Ngại quá, vậy sau này có qua Dương Bình, ta làm chủ, ngươi cũng không được từ chối."

"Nhất định nhất định, đại nhân nếu có cơ hội, có thể đến tư phủ Lâm Hoàng phủ ở Thượng Kinh gặp."

Tư Khám rất có thành ý bổ sung:

"Tích Tân phủ Nam Kinh cũng có một tiệm thuốc tư gia của tại hạ, đại nhân đến cứ báo danh của ta, không chừng lại ở đó."

"Được, vậy Tư tiên sinh từ từ dùng."

Âu Dương chắp tay với Tư Khám, thuận tiện gật đầu một cái với Trân nương, Trân nương biết đây là ý tứ Âu Dương trả tiền, gật đầu đáp lại tỏ vẻ đã hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui