Mãi cho đến khi Hà Tịch đi xa, Trần Tử Nhiễm mới nhéo vào eo của Thẩm Thiên Trường: “Thế nào, diễn xuất của tớ được chứ?”
Thẩm Thiên Trường gật đầu hài lòng: “Rất tốt, diễn tốt hơn cả Cố Ngôn Quyết nữa đấy.
”
“Này, cậu đừng có nâng một người đạp một người như thế, cậu khen tớ cũng được nhưng cũng đừng có chê idol của tớ như vậy chứ?”
Thẩm Thiên Trường liếc cô ấy, cô cảm thấy lời mình nói là sự thật, diễn xuất của Cố Ngôn Quyết trong bộ phim thần tượng kia thật sự có thể dùng cụm từ “chọc mù mắt người xem” để hình dung.
“Ngày mai gọi điện thoại cho Đầu Heo, có thể bắt đầu tiếp xúc với Triệu Duệ bên cạnh Hà Tịch rồi.
”
Thẩm Thiên Trường mới nói chuyện với Hà Tịch trong nửa tiếng đồng hồ, tuy rằng cô chưa thể hiện ý đồ của mình với Hà Tịch nhưng tin rằng anh ta cũng đã có hứng thú nhất định đối với Tài chính Thiên Nhiên rồi, để Đầu Heo đi tiếp xúc với Triệu Duệ bên cạnh Hà Tịch cũng là chuyện trong kế hoạch, nhưng Thẩm Thiên Trường vẫn cảm thấy chưa đủ.
Vì để đề phòng nhỡ có chuyện gì xảy ra, cô đã bảo Trần Tử Nhiễm xuất hiện đúng lúc, câu chuyện mà ba người nói là cố ý để Hà Tịch nghe thấy, chỉ cần đợi đến thứ sáu tuần này tin tức Dầu khí Thịnh Thiên chính thức đưa thiết bị mới vào hoạt động xuất hiện và phiên giao dịch đêm tuần này kết thúc, vậy thì việc thành công đóng vị thế với lệnh chốt lời với mức lãi cao hơn dự kiến 3% sẽ trở thành cú đánh cuối cùng phá vỡ sự nghi ngờ trong lòng Hà Tịch.
“Vậy phần thưởng của tớ đâu? Một trăm bức ảnh có chữ ký không được thiếu một cái nào đâu đấy!” Trần Tử Nhiễm không quên nhắc đến phần thưởng một trăm bức ảnh có chữ ký của Cố Ngôn Quyết mà Thẩm Thiên Trường đã hứa với mình.
Cô đã mở cuộc rút thăm trúng thưởng trên Hội người hâm mộ toàn cầu của Cố Ngôn Quyết rồi, bảo là sẽ tặng chín mươi chín ảnh có chữ ký thật của Cố Ngôn Quyết cho mọi người.
“Cậu yên tâm đi, đợi đến thi lôi kéo thành công Hà Tịch rồi thì cho dù phải van xin Cố Ngôn Quyết, tớ cũng sẽ đưa cho cậu đủ một trăm bức ảnh có chữ ký!”
Thẩm Thiên Trường cảm thấy chỉ cần có Lục Chi Cửu thì một ngàn bức cũng không phải là vấn đề.
Chuyện của Hà Tịch thuận lợi hoàn thành, Thẩm Thiên Trường nhìn thời gian cũng đã khá muộn rồi, cô nhắn tin cho Lục Chi Cửu hỏi xem tối nay anh về chung cư hay Cẩm Viên nhưng mãi không thấy anh trả lời lại, cô bèn gọi thẳng cho anh.
Chuông điện thoại vang lên rất lâu Lục Chi Cửu mới bắt máy.
“Anh… vẫn đang ở công ty à?”
“Ừ.
”
“Tối nay anh về Cẩm Viên hay chung cư vậy?”
“Thẩm Thiên Trường, tối nay anh không về đâu.
” Giọng nói của Lục Chi Cửu trầm khàn hơn mọi ngày, Thẩm Thiên Trường nghe ra sự mệt mỏi trong giọng nói của anh.
Thẩm Thiên Trường hơi lo lắng: “Có chuyện gì hay sao?”
“Anh phải đến nước M, mười hai giờ đêm nay sẽ bay.
”
Muộn như vậy rồi mà vẫn còn phải bay đến nước M chỉ có thể là gặp phải chuyện gì vô cùng khó giải quyết, không thể không đi.
“Vậy em đến sân bay tiễn anh.
”
Lục Chi Cửu lập tức từ chối: “Muộn quá rồi, em về Cẩm Viên nghỉ ngơi sớm đi, anh đã dặn vú Trần rồi.
”
“Vậy cũng được, anh đi đường cẩn thận, bay đến nước M cần mười mấy tiếng đồng hồ, anh cũng ngủ một giấc đi.
”
“Ừ, lát nữa về đến nhà thì nhắn tin cho anh.
”
“Vâng.
”
Kết thúc cuộc điện thoại với Lục Chi Cửu, Thẩm Thiên Trường mới nghĩ ra là quên không hỏi anh sẽ đi bao lâu.
Trần Tử Nhiễm nhìn vẻ mất hồn của Thẩm Thiên Trường: “Sao lại tỏ thái độ giống như người khác nợ tiền không trả thế?”
“Lục Chi Cửu phải đến nước M, mười hai giờ đêm nay bay.
”
“Chuyện gì mà gấp thế, đêm hôm rồi mà vẫn bay?”
Thẩm Thiên Trường lắc đầu: “Không rõ nữa.
”
“Vậy chúng ta cũng rút thôi.
” Trần Tử Nhiễm thấy chuyện của Hà Tịch đã hoàn thành, cũng không có người trong ngành nào mà hai người quá thân quen, ở lại thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Thẩm Thiên Trường gật đầu, cô cũng không muốn về quá muộn để Lục Chi Cửu phải lo lắng.
.