Một khi không phải Hà Tịch chủ động từ chức thì điều khoản ràng buộc không thể làm việc cùng ngành trong hai năm sẽ không thể thành lập.
Dường như Tống Ngưng Y đã hiểu ra gì đó, tin nóng gần đây cô cũng biết, cô cho rằng chẳng qua Thẩm Thiên Trường dựa vào Lục Chi Cửu nên mới thành lập được Tài chính Thiên Nhiên, nhưng dường như người phụ nữ Thẩm Thiên Trường này không hề đơn giản như cô nghĩ.
Lúc này Tống Ngưng Y còn chưa biết được rằng, không lâu sau đó, trong một lần Trần Tử Nhiễm uống say rồi ăn nói lung tung mới khiến cô thật sự thay đổi cách nhìn về Thẩm Thiên Trường.
“Chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ chờ sóng gió tới.” Thẩm Thiên Trường nói với Trần Tử Mặc.
Trần Tử Mặc cười để cô yên tâm, năm trăm triệu mà anh đã hứa với Thẩm Thiên Trường, chắc chắn anh sẽ làm được.
Chỉ trong một bữa cơm, mọi người nói chuyện cởi mở, làm quen với nhau.
Tống Ngưng Y chủ động lưu lại phương thức liên lạc của tất cả mọi người, Trần Tử Mặc thấy hành động của Tống Ngưng Y thì không khỏi hài lòng, người mà Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm chọn ra tốt hơn so với tưởng tượng của anh.
Ăn cơm xong, Trần Tử Mặc đưa người của Tập đoàn Trừng Phong về công ty, Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm đưa Tống Ngưng Y đến showroom 4S lấy xe.
Sau khi được tu sửa lại, chiếc xe POLO màu xanh lam đó đã không còn dấu vết từng bị đâm xe nữa.
Thẩm Thiên Trường nhìn chiếc xe này không khỏi nhớ đến trải nghiệm xấu hổ trong lần lái thử lần trước.
Rõ ràng tối hôm qua mới gửi nhiều tin nhắn buồn nôn như thế, giờ lại tức cảnh sinh tình, đột nhiên nhớ đến Lục Chi Cửu.
Quản lý Lý đưa chìa khóa, Thẩm Thiên Trường đưa luôn cho Tống Ngưng Y: “Ngưng Y, từ nay về sau, chiếc xe này sẽ do cô bảo quản, lát nữa tôi và Tiểu Nhiễm còn có chuyện cần phải xử lý, hôm nay cô cứ về trước đi, cuối tuần chúng tôi sẽ gọi lại cho cô để thông báo về chuyện tuần sau công ty chính thức đi vào hoạt động.”
Tống Ngưng Y nhận chìa khóa, trong lòng hơi thấp thỏm, ý của Thẩm Thiên Trường là bảo cô tự lái xe về sao?
“Được ạ, Tổng Giám đốc Thẩm.”
Thấy Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm lái xe đi khỏi, Tống Ngưng Y mới cầm chìa khóa mở cửa xe, mày mò rất lâu mới có thể khởi động được.
Cô lau mồ hôi trên trán, thừa nhận lúc trước cứng miệng nên giờ bị vả sưng mặt.
Lúc lái xe trên đường, Tống Ngưng Y vừa run vừa sợ, dùng tốc độ rùa bò không đến 50km/h, mài đường gần hai tiếng đồng hồ mới có thể về đến nhà.
Sau khi dừng xe xong, cô thở phào như trút được gánh nặng, thầm nghĩ hai ngày cuối tuần phải làm bạn với chiếc xe này rồi.
***
Một rưỡi chiều, cũng là thời gian bắt đầu giờ làm buổi chiều của thành phố Vân, bởi vì Cục Điều tiết Chứng khoán là đơn vị liên quan nên thời gian vào làm cũng khó tránh khỏi muộn hơn một chút.
Vì tin xấu lúc sáng của Ôn Khải Lương mà Tôn Kham sứt đầu mẻ trán đến tận giờ, ông ta ăn vài miếng cơm trưa xong lập tức muốn đi nghỉ ngơi.
Vừa mới dựa đầu vào thành ghế chưa được bao lâu thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Ông ta nhíu mày, đang chuẩn bị nổi giận thì giọng nói của cấp dưới Tiểu Hồ đã vang lên trước: “Cục trưởng, phó Cục trưởng Ôn lại xảy ra chuyện rồi!”
Tôn Kham đứng phắt dậy, hiện giờ bốn chữ “phó Cục trưởng Ôn” là bốn chữ mẫn cảm nhất.
“Vào đi!”
Tiểu Hồ nhận được sự cho phép, gần như xông vào: “Cục trưởng, ngài xem đi.” Vừa nói vừa đưa điện thoại cho Tôn Kham.
Tôn Kham nhận điện thoại, video đang phát cảnh phá hoại tam quan, không thể chấp nhận nổi của ba người đàn ông trần truồng.
Chỉ vẻn vẹn ba phút, cho dù không nhìn thấy mặt nhưng ông ta vẫn có thể nhận ra một trong những nhân vật chính trong video chính là Ôn Khải Lương!
“Rốt cuộc chuyện này là do ai làm vậy?”
Tôn Kham gần như đã tức đến run người, trước là bị người ta tố cáo thực danh, giờ lại bị người ta đăng video giường chiếu.
Người đang đứng sau giở trò rõ ràng là muốn đẩy Ôn Khải Lương vào chỗ chết!.