Thiên Trường Chi Cửu


Tôn Kham nén cơn tức giận, đi thẳng đến viện giám sát(*).
(*) Viện giám sát: là một trong năm nhánh của chính quyền Trung Quốc.

Đây là cơ quan giám sát tối cao, chịu trách nhiệm điều tra và giám sát, thậm chí có quyền luận tội và yêu cầu kiểm toán các nhánh còn lại trong chính quyền.
Vừa mới nhìn thấy Ôn Khải Lương, suýt chút nữa ông ta đã ném thẳng điện thoại vào mặt hắn: “Ôn Khải Lương, lần này tôi không giúp được cậu nữa rồi.”
Mới xem được vài giây, Ôn Khải Lương đã hoàn toàn ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt hắn xám như tro, mắt dại đi.

Đột nhiên, hắn nhớ đến chuyện gì đó rồi phẫn nộ nhìn Tôn Kham: “Thầy, chắc chắn là người phụ nữ đó làm, thầy phải giúp em!”
“Phụ nữ ư? Ôn Khải Lương, tôi đã sớm cảnh cáo cậu rồi, bảo cậu đừng có chơi đùa với phụ nữ như thế nữa, kết quả là cậu lại mở rộng phạm vi chơi cả đàn ông! Đừng gọi tôi là thầy, tôi không có học trò nào như cậu.” Tôn Kham nhớ lại cảnh mấy người đàn ông mây mưa trong video, trong lòng không nhịn được mà lên cơn buồn nôn.

“Không phải đâu thầy… à không, Cục trưởng, em bị ép buộc…” Giọng nói của Ôn Khải Lương nhỏ dần.
Nhớ lại cái đêm không thể quay lại ấy, không ngờ cảnh buồn nôn như thế này lại bị quay lại đăng lên mạng, rõ ràng là muốn chặt đứt đường lui của hắn!
“Chắc chắn là người phụ nữ tên Thẩm Thiên Trường đó, chắc chắn là cô ta, Cục trưởng, em là người được thầy đề bạt lên mà, nếu ngay cả thầy cũng không giúp em thì em thật sự xong rồi!”
Tôn Kham hoàn toàn bất lực nhìn Ôn Khải Lương, vốn là muốn hai năm nữa sau khi ông ta về hưu sẽ để Ôn Khải Lương tiếp nhận vị trí của ông ta theo đúng quy trình, nhưng không ngờ Ôn Khải Lương lại úp sọt ông ta như thế.
“Tôi đã sớm nói với cậu là một vừa hai phải thôi, với cái kiểu ăn chơi này của cậu sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện!”
Vẻ mặt xám tro của Ôn Khải Lương hiện lên sự ấm ức, trong cái nghề này, dùng quyền đổi lấy tiền sớm đã là bí mật không cần nói cũng hiểu, chỉ là hắn hứng thú với phụ nữ hơn mà thôi.

Hơn nữa trước giờ hắn chưa bao giờ để xảy ra sai sót, vậy mà lần này lại thất bại trong tay một người phụ nữ.
“Cục trưởng, Sở Nam Tuyển của Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân cũng nhúng tay vào chuyện này! Cục trưởng đi tìm cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ có cách!”
Khuôn mặt của Ôn Khải Lương hiện lên một tia hy vọng.

Sau buổi lễ của Cố Thị hôm đó, hắn đã có hứng thú với người phụ nữ tên Thẩm Thiên Trường kia rồi nhưng cũng không vội đến mức không thể nhẫn nại chờ đợi, rõ ràng là trong cuộc nói chuyện sau đó, Sở Nam Tuyển đã ngầm ra hiệu với hắn.
“Sở Nam Tuyển?” Tôn Kham cũng hơi kinh ngạc, tuy rằng ông ta đã có qua lại khá nhiều với Sở Nam Tuyển về mặt công việc nhưng gần như không có liên hệ trong cuộc sống riêng tư.
Tôn Kham đã lăn lộn trong giới mấy chục năm, cho dù không rõ nội tình thì ông ta cũng hiểu rõ Sở Nam Tuyển đã phải cố gắng và trả giá nhiều thế nào mới có thể ngồi vững ở vị trí Tổng Giám đốc Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân khi chưa đến hai mươi bảy tuổi.

Đọc truyện tại ngontinhhay.com

Nếu như chuyện này cũng dính líu đến Sở Nam Tuyển, ông ta cũng không nắm chắc rốt cuộc là tốt hay xấu, dụng ý của Sở Nam Tuyển là có ý tốt hay là muốn hãm hại.
Ông ta do dự một lúc cuối cùng cũng liếc nhìn Ôn Khải Lương: “Phối hợp điều tra cho tốt, những gì nên nói và không nên nói phải suy nghĩ cho thật kỹ.

Tuy là tôi không thể can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cấp dưới nhưng video của cậu ở trên mạng đã gây ra ảnh hưởng, vị trí phó Cục trưởng tạm thời cậu đừng ngồi nữa.”
Ôn Khải Lương thấy cuối cùng Tôn Kham cũng đã hòa hoãn hơn thì cũng âm thầm thở phào, chỉ cần không ăn cơm tù, không làm phó Cục trưởng nữa cũng có sao đâu.

Chỉ cần hắn có thể ra ngoài thì tức là vẫn còn cơ hội.

Nếu hắn đã có thể làm phó Cục trưởng một lần thì tại sao không thể làm lần thứ hai?
“Cục trưởng yên tâm, em sẽ có chừng mực.”
***

Ở một nơi khác, trong phòng hạng tổng thống của một khách sạn năm sao, quần áo vứt bữa bãi trên mặt đất, trên giường đầy dấu vết chứng tỏ sự điên cuồng của đêm hôm qua.
Lúc này đã là buổi chiều, người đàn ông đã tắm xong, đang ngồi trên giường mặc quần áo.
Một cánh tay nhỏ nhắn từ trong chăn thò ra nhẹ nhàng ôm chặt eo của người đàn ông đem theo chút không nỡ.
“Bỏ tay ra!” Người đàn ông trầm giọng quát, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên sự nham hiểm độc ác.
Vừa dứt lời, cánh tay nhỏ nhắn ấy lập tức rụt lại.

Chiếc chăn phía sau lưng người đàn ông bắt đầu nhúc nhích, đầu giường chậm rãi xuất hiện một khuôn mặt phụ nữ, mái tóc của cô ta lòa xòa trên mặt, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt long lanh nhìn vào lưng của người đàn ông.
“Tổng Giám đốc…” Người phụ nữ cất giọng ngọt ngào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận