Thiên Trường Chi Cửu


Tần Phong đưa Giang Mộ Tuyết đi đến trước mặt bà cụ: “Bà nội, bọn cháu đến rồi.”
“Tiểu Phong à, đây là Tiểu Tuyết mà cháu nói đúng không, nào, mau ngồi xuống cạnh bà để bà nhìn kỹ cháu dâu của bà nào.” Nhiếp Tòng Nhu vừa nói vừa chỉ tay ý bảo Giang Mộ Tuyết ngồi xuống cạnh mình.
Tuy rằng bị cách gọi “cháu dâu” của bà cụ làm cho đỏ bừng mặt nhưng Giang Mộ Tuyết vẫn tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Tòng Nhu, cô cười: “Bà nội, cháu tên là Giang Mộ Tuyết.”
Tần Phong thấy thế thì bất giác nhướng mày, cũng đi đến bên cạnh Giang Mộ Tuyết, nhưng vừa mới ngồi xuống đã bị Nhiếp Tòng Nhu ném cho một ánh mắt khiển trách: “Xem ra có vợ cái là quên luôn bà già này rồi.”
Nụ cười của Giang Mộ Tuyết cứng đờ, cô vội vàng dùng tay huých Tần Phong, ý bảo anh ngồi sang bên còn lại cạnh Nhiếp Tòng Nhu.
Lúc này Tần Phong mới bừng tỉnh, bà cụ đang ghen đây mà, quả nhiên phụ nữ đúng là hiểu phụ nữ.

Anh lúng túng sờ mũi rồi mới ngồi sang bên còn lại cạnh Nhiếp Tòng Nhu.
Nhiếp Tòng Nhu kéo tay hai người đặt vào nhau rồi đặt lên trên đầu gối mình, càng nhìn Giang Mộ Tuyết càng cảm thấy yêu thích: “Tiểu Tuyết năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tính cả tuổi mụ là hai lăm ạ.” Giang Mộ Tuyết ôn tồn trả lời.
“Ừm… tuổi này đẹp… là lúc thích hợp để sinh con.” Vẻ mặt của Nhiếp Tòng Nhu tràn đầy mong chờ.
Hợp để… sinh con ư?
Tần Phong lúng túng ho một tiếng: “Sớm quá rồi đó bà ơi.”
Cuối cùng Giang Mộ Tuyết cũng phản ứng lại, mặt cô càng đỏ hơn.
“Sớm gì mà sớm, bằng tuổi cháu bây giờ bà đã sinh bác Cả của cháu rồi đó.” Vừa nói bà vừa nhìn sang Tần Minh Hào đang ngồi ở ghế thái sư bên cạnh, cũng không nhìn Tần Phong mà tiếp tục hỏi Giang Mộ Tuyết: “Tiểu Tuyết, nhà cháu là người gốc thành phố Vân sao, trong nhà có bao nhiêu người vậy?”
“Bà ơi, Tiểu Tuyết vừa đến, bà đừng làm cô ấy sợ nữa, những chuyện này để cháu nói với bà sau nhé.” Tần Phong vội vàng giải vây.
Giang Mộ Tuyết nhìn Tần Phong, những vấn đề này chắc anh cũng không biết đâu.
“Cháu là người thành phố Cẩm, trong nhà còn bố, mẹ cháu… đã mất rồi ạ.”
Tần Phong sững sờ nhìn Giang Mộ Tuyết.
“Ôi, đứa bé đáng thương, sao lại giống với Tiểu Phong của bà thế, không sao, sau này có bà nội thương hai đứa, thương như nhau.”
“Vâng, cảm ơn bà nội.” Giang Mộ Tuyết nhìn khuôn mặt tràn đầy hiền từ của Nhiếp Tòng Nhu, thầm nghĩ, nếu như bà thật sự là bà nội cô thì tốt biết bao.
“Tiểu Tuyết đến từ thành phố Cẩm, không biết Tân Tuyết Dao với Tiểu Tuyết có phải là người thân hay không? Bà nhìn Tiểu Tuyết thật sự quá giống với người quen cũ này của bà.”
Hãy vào ngontinhhay.com.com để đọc truyện nhanh hơn!
Giang Mộ Tuyết kinh ngạc, trong lòng cô không khỏi căng thẳng.

Tần Phong ngẩng đầu nhìn thì thấy hốc mắt của Giang Mộ Tuyết đã đỏ lên: “Bà nội quen biết mẹ cháu ạ?”
Lần này đến lượt Nhiếp Tòng Nhu sững sờ, Giang Mộ Tuyết là… con gái của Tân Tuyết Dao sao, chẳng trách, chẳng trách lại giống đến như thế.
Năm đó, lúc bà quản lý Tần Chính thì có làm ăn qua lại với Tân Thị của thành phố Cẩm, sau đó bà nhìn trúng con gái Tân Tuyết Dao của Tân Thị, gần như chính là lựa chọn tốt nhất cho vị trí con dâu trong lòng bà.

Bà còn làm mối cho con trai nhỏ Tần Minh Thâm của mình đến thành phố Cẩm xem mắt, nhưng nhà họ Tân không nỡ gả con gái đi xa nên sau đó cũng đành thôi.
Tần Minh Thâm vốn đang ngồi uống trà ở bên cạnh, vừa nghe thấy cái tên Tân Tuyết Dao cũng không nhịn được mà nhìn Giang Mộ Tuyết, đúng là rất giống.

Dòng suy nghĩ của Tần Minh Thâm bất chợt quay về nhiều năm về trước.

Ông bị mẹ ép đến thành phố Cẩm xem mắt, vốn là ông cũng không đồng ý nhưng phía bên kia còn không đồng ý hơn cả ông, vừa chào hỏi nhau xong đối phương đã nói thẳng.
“Anh Tần, tôi có người mình thích rồi, anh ấy tên là Giang Nghị Chi, cả đời này tôi sẽ không lấy ai ngoài anh ấy.” Đúng là kiểu người mà mẹ thích, một người phụ nữ thẳng thắn, dứt khoát, dám yêu dám hận.
Vậy nên, ngay ngày hôm sau ông đã bay về thành phố Vân, mãi cho đến rất lâu sau này nhận được tin tức bà ấy qua đời, thật sự là… đáng tiếc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui