Lục Chi Vũ hất hàm tỏ vẻ bất mãn: “Trước khi nói cháu, ông có thể nói cháu trai yêu quý của ông trước được không, nó một lòng một dạ tính kế cháu, có khác gì ăn gian không hả?” Nói xong cũng không nhìn sắc mặt của ba người, đang định quay người đi ra ngoài thì đột nhiên nghe thấy Lục Chi Cửu gọi: “Chị Tiểu Vũ.”
Bước chân của Lục Chi Vũ khựng lại, toàn thân cũng trở nên cứng đờ, cô quay người nhìn Lục Chi Cửu, trong khoảnh khắc đó, cô như lại được nhìn thấy cậu nhóc cứ quấn lấy mình vào mười mấy năm về trước, hốc mắt cũng không khỏi nóng lên.
Lục Diệu Nhung cũng sững người, đã lâu lắm rồi ông không nghe thấy Lục Chi Cửu gọi người nhà như thế.
“Thiên Trường cũng thua rất nhiều mà.” Lục Chi Cửu liếc mắt nhìn Thẩm Thiên Trường rồi lại nhìn Lục Chi Vũ, giọng nói như có chút khẩn cầu.
Mà Thẩm Thiên Trường cũng đang bất lực nhìn Lục Chi Vũ, vẻ khẩn khoản trên mặt càng tăng thêm.
Lục Chi Vũ cảm thấy như đang nhìn thấy hai chú mèo con đang cố lấy lòng mình.
Cô thở dài, thôi được rồi, cô là người lớn không so đo với trẻ con, ai bảo cô là bề trên làm gì! Thế là cô lại trở lại bàn mạt chược, cam chịu số phận sẽ phải thua triệt để trong hôm nay.
Thẩm Thiên Trường không ngờ, lần đầu tiên đến nhà họ Lục với Lục Chi Cửu lại chơi mạt chược với ông và chị gái của anh cả buổi chiều, sau đó cô còn thua cực kỳ thảm nữa.
Bốn người chơi bài cả buổi chiều, gần như đến giờ ăn cơm tối mới nghỉ.
Lục Diệu Nhung thắng lớn nên tâm trạng cực kỳ tốt, đến mức nhìn Thẩm Thiên Trường cũng thấy thuận mắt hơn nhiều, ông thầm nghĩ, tuy rằng con bé này chẳng ra sao nhưng chơi thua cũng không hé răng nửa lời, bài phẩm cũng được lắm.
Bốn người vừa ngồi vào bàn ăn đã thấy quản gia vội vàng đi vào.
Quản gia liếc nhìn Lục Chi Cửu một cái mới nói: “Chủ tịch, cậu Cả và cô Sáu đến thăm ngài, hiện đã đang ở sân trước rồi.”
Quản gia vừa dứt lời, sắc mặt của Lục Chi Cửu đã lập tức lạnh lẽo, nhiệt độ trên người anh cũng theo đó mà giảm xuống theo.
“Tiểu Cửu, nếu cháu muốn về trước thì về đi.” Nét mặt vui vẻ vốn có của Lục Diệu Nhung cũng biến mất.
Lục Chi Cửu không nói gì mà lập tức đứng dậy, tuy rằng trước đó Thẩm Thiên Trường cũng có nghe chuyện Lục Chi Cửu và anh trai cả bất hòa từ vú Trần nhưng cô không ngờ lại bế tắc đến mức độ này.
Cô cũng không nói lời nào mà chỉ đứng dậy theo Lục Chi Cửu, anh nắm chặt tay cô, kéo cô ra ngoài.
Thẩm Thiên Trường vừa bị anh kéo, vừa cúi người chào Lục Diệu Nhung: “Ông ơi, bọn cháu đi trước đây, tuần sau bọn cháu lại đến thăm ông.”
ngontinhhay.com
Thấy hai người biến mất ngoài cửa, Lục Chi Vũ cũng đứng dậy.
Lục Diệu Nhung trừng mắt với cô: “Cháu tránh mặt làm gì?”
Lục Chi Vũ nhíu mày, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ không vui và mất kiên nhẫn: “Phiền!”
Nói xong cũng nhấc chân đi ra ngoài.
Lục Diệu Nhung nhìn phòng ăn mới đó đã không còn một ai, chỉ biết lặng lẽ thở dài.
Thẩm Thiên Trường bị Lục Chi Cửu kéo ra khỏi biệt thự, vừa mới đi qua nguyệt môn đã chạm mặt với cả nhà Lục Chi Y.
Thẩm Thiên Trường nhìn người đàn ông ở trước mặt, chắc là Lục Chi Y.
Anh ta mặt một bộ vest màu nâu đậm, dáng người cao lớn, đường nét trên khuôn mặt cũng cực kỳ sắc sảo, nhưng một vết sẹo kéo dài từ đuôi mắt phải đến tận khóe miệng khiến cả khuôn mặt của anh ta trông hơi dữ tợn.
Anh ta nhìn Thẩm Thiên Trường, đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình bị bao trùm bởi một luồng sát khí.
“Chú Chín.” Một giọng trẻ con non nớt bất ngờ vang lên ở phía sau lưng người đàn ông kia.
Thẩm Thiên Trường cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện một bé gái xinh xắn đáng yêu ở phía sau người đàn ông đang thò đầu ra nhìn bọn họ, cô bé cắt tóc ngắn đáng yêu, chỉ khoảng bốn, năm tuổi..