Trong lúc ba cô gái ríu rít trò chuyện, Lục Chi Cửu ở trong bếp đổ sữa chua trong hộp ra cốc thủy tinh.
Anh cầm cốc sữa chua đi đến trước mặt Thẩm Thiên Trường rồi đưa thẳng đến miệng cô.
Thẩm Thiên Trường thấy cốc sữa chua đang lại gần thì vô thức há miệng uống một hớp.
Lục Chi Cửu thấy cô giống như một chú mèo nhỏ đang uống sữa chua, đáy mắt lại ngập tràn sự cưng chiều.
Còn hai người còn lại thì sững sờ rất lâu vì cảnh tượng đột ngột xuất hiện trong video.
Nội tâm của Trần Tử Nhiễm gào thét: Á á á á á, tay của sếp Lục đẹp quá đi mất!
Nội tâm của Tống Ngưng Y gào thét: Tại sao một cuộc họp video tốt đẹp lại biến thành video rải thức ăn cho chó vậy?
Đợi Thẩm Thiên Trường uống xong, Lục Chi Cửu tiện tay giúp cô lau vệt sữa chua đang dính trên khóe miệng rồi mới vào bếp rửa cốc.
Khóe miệng của Thẩm Thiên Trường vẫn còn lưu lại hơi ấm nơi đầu ngón tay của Lục Chi Cửu.
Sao cô lại cảm thấy ấm áp như thế chứ?
“Này, tỉnh lại, tỉnh lại đi!” Trần Tử Nhiễm gọi.
Lúc này Thiên Trường mới bừng tỉnh, cô ho khan một tiếng, khuôn mặt lại bắt đầu nóng bừng, may mà độ phân giải của cuộc gọi video không cao, nếu không khuôn mặt đỏ bừng của cô đã sớm bán đứng sự xấu hổ trong cô rồi.
“Tình cảm giữa Tổng Giám đốc Thẩm và bạn trai tốt thật đấy.” Tống Ngưng Y cảm thán.
“Tình cảm tốt thôi chưa đủ, hạnh phúc quan trọng hơn.”
Trần Tử Nhiễm cố ý nhất mạnh vào hai chữ “hạnh phúc”, một mũi tên trúng hai đích, ý nghĩa thật sự không cần nói cũng hiểu.
Thẩm Thiên Trường thấy Lục Chi Cửu đã ra khỏi bếp, cô sợ đến mức thẳng tay tắt luôn video, chỉ hận không thể lập tức bịt miệng Trần Tử Nhiễm lại.
Cô điên cuồng gửi tin nhắn cho Thẩm Thiên Trường.
[Đậu xanh, Trần Tử Nhiễm cậu im miệng ngay cho tớ!]
[Tớ đang bật loa ngoài đấy!] WebTru yenOn linez.
com
Trần Tử Nhiễm nhận được tin nhắn cũng lập tức im miệng, chỉ biết gửi tin nhắn: [Hu hu hu, người ta không biết mà…] [Chảy nước mắt].
Tống Ngưng Y thấy Thẩm Thiên Trường đột ngột tắt video thì hoang mang tột độ, hoàn toàn không biết phải là thế nào.
Trần Tử Nhiễm: [Vậy sếp Lục đã nghe thấy chưa?] [Vẻ mặt đáng thương]
Thẩm Thiên Trường nhìn Lục Chi Cửu, chẳng nhìn ra được cảm xúc gì trên khuôn mặt anh.
Thẩm Thiên Trường: [Không biết, tóm lại là từ này về sau cậu còn dám nhắc đến hai chữ đó ở trước mặt tớ thì cậu chết chắc, xem tớ có đăng hết mấy video đó của cậu lên mạng hay không.]
Trần Tử Nhiễm: [Đậu xanh, cái loại người trọng sắc quên bạn này, vì muốn bảo vệ bạn trai mà dám đe dọa luôn cả tớ.
Mà còn nữa, sao trong tay cậu vẫn còn video của tớ thế, rõ ràng cậu đã đồng ý với tớ là xóa hết đi rồi mà!]
Thẩm Thiên Trường: [Tóm lại là vẫn còn, xem biểu hiện của cậu thế nào đã, hừ!]
Tống Ngưng Y thấy hai người đấu khẩu, cũng không biết là cãi nhau thật hay giả.
Cô yếu ớt chèn một câu vào cuộc đối thoại của hai người: [À ờm… Tổng Giám đốc Thẩm, Tổng Giám đốc Trần, cuộc họp của chúng ta có tiếp tục nữa hay không vậy?]
[Tiếp tục!]
[Tiếp tục!]
Cuộc họp video được định sẵn biến thành cuộc họp mà cả ba người cùng im lặng, sau đó kết thúc trong tiếng gõ bàn phím.
Thẩm Thiên Trường gập laptop lại mới phát hiện ra đĩa hoa quả đang đặt trên bàn, cô vươn vai, ôm đĩa hoa quả vào lòng rồi cầm một miếng nhét vào miệng.
Ừm, ngọt thật.
Thẩm Thiên Trường đang ăn hoa quả thì nhìn thấy Lục Chi Cửu chậm rãi từ trên tầng đi xuống.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, hai tay anh đút túi quần, mái tóc hơi rối, khuôn mặt vẫn đẹp trai như thường.
Do quần áo ở nhà rộng rãi lại tối màu, Lục Chi Cửu mặc lên người trông gầy hơn thường ngày, toàn thân trông cực kỳ… cấm dục..