Lục Chi Cửu bước đến bên cạnh Thẩm Thiên Trường, đặt tay ở sau lưng cô: “Đã xong chưa?”
Thẩm Thiên Trường hơi ngẩn người trước giọng nói trầm thấp bất ngờ vang lên bên tai, cũng thuận thế dựa vào lòng anh: “Rồi ạ.”
Ninh Trạch Tây nhìn hai người với ánh mắt âm u, sau khi tạm biệt Thẩm Thiên Trường bèn lập tức rời khỏi quán bar.
Mấy người thấy Ninh Trạch Tây đi rồi cũng bừng tỉnh sau sự xuất hiện của Lục Chi Cửu, lần lượt chào tạm biệt Thẩm Thiên Trường.
Trần Tử Nhiễm đang dựa vào người Tống Ngưng Y cũng đã tỉnh táo hơn một chút.
Vừa nhìn thấy Lục Chi Cửu đứng cạnh Thẩm Thiên Trường thì giật nảy mình: “Ôi trời, A Tống, có phải tôi hoa mắt rồi không, sao sếp Lục lại ở đây vậy?
Thẩm Thiên Trường cười: “Cậu không nhìn nhầm đâu, anh ấy đến đón tớ.”
“Ừ, tốt, anh bạn trai này rất xứng đáng với chức vụ, nhưng mà sếp Lục, tôi vẫn còn một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh…” Rõ ràng là Trần Tử Nhiễm đã ngà ngà say nhưng vẫn mở miệng đầy nghiêm túc, trông khá đáng yêu.
Lục Chi Cửu thản thiên, giọng nói cũng hòa nhã: “Mời cô Trần nói.”
“Anh nhất định phải khiến Thiên Trường nhà chúng tôi hạnh phúc mới được!” Trần Tử Nhiễm híp mắt mơ màng rồi lớn tiếng.
Chết tiệt! Thẩm Thiên Trường mắng thầm, cô biết ngay Trần Tử Nhiễm này không nói ra được lời gì tốt đẹp mà!
Không đợi Lục Chi Cửu trả lời, Thẩm Thiên Trường đã xông đến trước mặt Tống Ngưng Y: “Ngưng Y, trên đường đưa Tiểu Nhiễm về nhớ cẩn thận, chúng tôi đi trước đây.”
Tống Ngưng Y nhìn hai người biến mất trong màn đêm bèn dìu Trần Tử Nhiễm đi về phía xe của mình.
Hai người vừa đi đến cạnh xe, bỗng Trần Tử Nhiễm bất ngờ đưa tay giữ chặt mặt Tống Ngưng Y rồi nói nhỏ vào bên tai cô ấy: “A Tống, nể mặt cô tốt bụng đưa tôi về, tôi nói cho cô một bí mật nhé, không biết cô có còn nhớ Trương Thiếu Kỳ không đến trong buổi phỏng vấn lại với cô hôm đó hay không?”
“Tổng Giám đốc Tiểu Trần, tôi nhớ.” Tống Ngưng Y vừa mở cửa xe ghế sau vừa trả lời.
“Thật ra Trương Thiếu Kỳ đó là người chúng tôi cố ý dùng để thử cô đấy.
Thiên Trường đã biết Trương Thiếu Kỳ là người của Năng lượng Viễn Thông từ trước rồi.
Trong buổi lễ của Cố Thị, Trương Thiếu Kỳ đứng trong đoàn người phía sau Chủ tịch của Viễn Thông, gần như không có cảm giác tồn tại, nhưng Thiên Trường nhà tôi lại nhớ rõ, cô bảo có giỏi không…” Trần Tử Nhiễm nói xong bèn buông Tống Ngưng Y ra, nằm dài vào hàng ghế sau.
Nghe xong những lời của Trần Tử Nhiễm, Tống Ngưng Y đứng lặng yên tại chỗ rất lâu, mãi cho đến khi Trần Tử Nhiễm bất mãn đá chân vào cánh cửa, Tống Ngưng Y mới bừng tỉnh ngồi vào ghế lái, khởi động xe đưa Trần Tử Nhiễm về nhà họ Trần.
***
Sáng thứ tư, mới hơn chín rưỡi, Cố Ngôn Quyết đã trùm kín mít xông vào trụ sở Tập đoàn Lục Đạt.
Vừa đi đến cửa thang máy chuyên dụng thì đã bị bảo vệ chặn lại.
Cố Ngôn Quyết tháo kính ra rồi thấp giọng mắng: “Không có mắt à, đến tôi mà cũng không nhận ra hay sao?”
Bảo vệ đó vừa nhận ra là Cố Ngôn Quyết thì vội vàng lùi sang một bên, nhìn Cố Ngôn Quyết với vẻ mặt vô tội.
Bịt kín mít như thế này, cho dù là Tổng Giám đốc Lục thì anh ta cũng không nhận ra đâu.
Cố Ngôn Quyết và thang máy đi thẳng lên tầng thượng.
Sau khi vào phòng Tổng Giám đốc, Cố Ngôn Quyết mới cởi áo khoác ngoài ra.
Anh vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh mới cảm thấy bớt nóng được một chút.
Ngày nắng nóng như thế này đúng là khiến anh nóng chết mất.
Lúc này Lục Chi Cửu vẫn đang họp, phòng Tổng Giám đốc không có một ai, Cố Ngôn Quyết đi từ trong nhà vệ sinh ra, nhìn thấy trên bàn có một cốc cafe đá chưa ai động bèn cầm đến chỗ chiếc ghế xô pha ở bên cạnh, vừa uống cafe vừa nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng thầm cảm thán Lục Chi Cửu thật biết hưởng thụ.
Mãi cho đến mười một giờ trưa, Cố Ngôn Quyết sắp ngủ quên trên xô pha rồi Lục Chi Cửu mới kết thúc cuộc họp sáng..