Hơn mười phút sau, một chiếc Phantom màu đen dừng ở trước mặt Thẩm Thiên Trường.
Lục Chi Cửu xuống xe đỡ lấy hộp giấy trong tay Thẩm Thiên Trường rồi ném vào ghế sau, vừa hay ném trúng vào người Cố Ngôn Quyết.
Cố Ngôn Quyết kêu lên: “Đậu mợ, Lục Chi Cửu, cậu muốn ném chết tôi đấy à?”
Thẩm Thiên Trường không ngờ Cố Ngôn Quyết cũng đang ở trong xe.
Sau khi lên xe, cô dùng ánh mắt đồng tình nhìn Cố Ngôn Quyết qua gương chiếu hậu, so với việc lát nữa tay đau thì chút đau đớn này có là gì chứ?
Cố Ngôn Quyết vừa xoa cánh tay bị Lục Chi Cửu ném trúng vừa chớp mắt hỏi Thẩm Thiên Trường: “Lát nữa chúng ta ăn gì?”
“Anh Cố có phải ăn kiêng hay gì không?” Thẩm Thiên Trường nghiêng đầu hỏi lại.
“Ấy, chúng ta đã quen nhau lâu như thế rồi mà vẫn xưng hô xa lạ thế sao, em cứ gọi anh là anh Ngôn Quyết được rồi, đúng không… Thiên Trường?” Cố Ngôn Quyết còn cố ý kéo dài chữ “Trường”.
Khuôn mặt của Lục Chi Cửu đen thành than, anh lạnh lùng lên tiếng: “Cậu ta không cần ăn kiêng đâu, em nấu cho bốn người ăn nhé.”
Thẩm Thiên Trường và Cố Ngôn Quyết nhìn Lục Chi Cửu với ánh mắt khó hiểu, còn có ai đến sao?
“Đột nhiên cảm thấy quen Nhan Thuấn Hoa lâu như thế rồi mà cũng chưa ăn cơm cùng nhau bao giờ, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay luôn đi.”
“Vâng, lần trước em cũng gặp cô ấy trong lễ kỷ niệm ba mươi năm thành lập Cố Thị, quả thật là cô Nhan quá xinh đẹp.” Thẩm Thiên Trường nhớ lại Nhan Thuấn Hoa trong buổi tối hôm đó, dùng câu “xinh đẹp đến mức làm rung động tất cả những ai có mặt” để miêu tả cũng không quá.
“Đừng, đừng, đừng, tôi im miệng là được chứ gì.” Cố Ngôn Quyết sợ rồi.
Thẩm Thiên Trường nhịn cười, cô phát hiện hình như Nhan Thuấn Hoa chính là điểm yếu chết người của Cố Ngôn Quyết thì phải.
Ba người về đến chung cư Sâm Lan, Lục Chi Cửu bảo Cố Ngôn Quyết đem hộp giấy lên nhà trước sau đó lại khởi động xe.
Trên đường đến siêu thị, Thẩm Thiên Trường không nhịn được mà hóng hớt: “Tại sao Cố Ngôn Quyết lại sợ Nhan Thuấn Hoa như thế vậy anh?”
“Hôn ước của Cố Ngôn Quyết và Nhan Thuấn Hoa được đặt ra từ thời ông nội, nhưng thế hệ bố của hai người họ đều không có con gái cho nên hôn ước này rơi trúng người cậu ta và Nhan Thuấn Hoa.”
Thẩm Thiên Trường hơi kinh ngạc, không ngờ Cố Ngôn Quyết lại bị ép duyên.
Nếu để đám fan não tàn của Cố Ngôn Quyết biết được chuyện này thì có khi lại vác cuốc đi đào cả mộ tổ của nhà họ Nhan lên đấy.
“Vậy Nhan Thuấn Hoa không tốt sao? Tại sao Cố Ngôn Quyết không thích?”
“Bởi vì không thể nào hủy bỏ hôn ước được.” Lục Chi Cửu thản nhiên nói.
Thật ra anh không có hứng thú đi tìm hiểu chuyện giữa Cố Ngôn Quyết và Nhan Thuấn Hoa.
“Tại sao lại không thể hủy bỏ?” Hôm đó cô cũng gặp bố mẹ Cố Ngôn Quyết, cô thấy vợ chồng Cố Ngạn Văn cũng không giống người cổ hủ.
“Nhan Thuấn Hoa không đồng ý, cô ấy có Taekwondo cấp chín, Cố Ngôn Quyết đánh không lại.”
Thẩm Thiên Trường kinh ngạc không thôi, nếu cô không nghe nhầm thì anh vừa nói Cố Ngôn Quyết đánh không lại Nhan Thuấn Hoa?
WebTru yenOn linez.
com
Không ngờ Nhan Thuấn Hoa lại có Taekwondo cửu đẳng.
Cô nghĩ, bản thân cũng là Taekwondo cửu đẳng, không biết lúc nào mới có cơ hội so cao thấp với Nhan Thuấn Hoa nhỉ.
Lục Chi Cửu nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh liếc mắt nhìn: “Em cũng đánh không lại đâu, ngoài luyện Taekwondo thì Nhan Thuấn Hoa còn luyện cả tán thủ nữa.”
Thẩm Thiên Trường cạn lời, không ngờ một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như Nhan Thuấn Hoa lại có “tuyệt kỹ đầy mình” như thế.
Vừa tưởng tượng đến cảnh Cố Ngôn Quyết bị một mỹ nhân tuyệt thế đè đầu cưỡi cổ thì Thẩm Thiên Trường lại không nhịn được cảm thấy buồn cười.
Cười xong, Thẩm Thiên Trường đột nhiên nhớ đến ông cụ nhà họ Lục: “Lục Chi Cửu, chắc không phải ông nội cũng tìm cho anh một hôn ước từ nhỏ đấy chứ?”
“Không đâu.”
“Tại sao?
“Ông cho rằng trên đời này không ai có thể xứng với anh.”
Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ “biết ngay mà”, thế này mới giống chuyện ông cụ có thể làm ra được.
Mấy phút sau Thẩm Thiên Trường mới phản ứng lại: “Lục Chi Cửu, anh cố ý tự khen bản thân theo kiểu biến tướng đấy à?”.