“Cô Giang?”
Nghe thấy có người gọi mình, Giang Mộ Tuyết ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người trông quen quen, mấy giây sau Giang Mộ Tuyết cũng nhớ ra, hình như người đàn ông này là… bạn của Tần Phong.
“Chào anh, trùng hợp quá.” Giang Mộ Tuyết cười lịch sự đáp lại.
Phùng Tiêu nhìn Giang Mộ Tuyết thì chợt hiểu ra tại sao đột nhiên Tần Phong lại bảo đến đây tụ tập rồi.
“Lần trước vội quá nên không kịp chào hỏi, chào cô, tôi là Phùng Tiêu, là bạn cùng phòng thời đại học của Tần Phong.” Phùng Tiêu vừa nói vừa đưa tay về phía cô.
“Chào anh Phùng, tôi là Giang Mộ Tuyết, là… bạn của Tần Phong.” Giang Mộ Tuyết cũng đưa tay bắt tay lại.
“Nói ra cũng thật khéo, hôm nay bọn tôi và Phong cũng tụ tập ở đây, hay là cô cũng đến tham gia cho vui?” Phùng Tiêu mở lời mời.
Vậy có nghĩa là Tần Phong cũng đang ở đây?
Cô đang định đáp lời thì thấy Triệu Tuyên Nhân đi tới.
Hắn đi đến trước mặt hai người, nhìn Phùng Tiêu bằng ánh mắt không mấy vui vẻ: “Tiểu Giang, mọi người đều đang đợi em đấy.”
Giang Mộ Tuyết gật đầu rồi nói với Phùng Tiêu: “Anh Phùng, chỗ tôi đang có tiệc xã giao, để lần sau vậy.”
“Không sao, cô Giang đi làm việc trước đi.”
Phùng Tiêu nhìn theo bóng dáng của Giang Mộ Tuyết và Triệu Tuyên Nhân, ánh mắt hiện lên sự thích thú.
Phùng Tiêu trở về phòng, Tần Phong đang vừa gắp thức ăn vừa nói chuyện với Vưu Mộc.
Vương Gia Hủ ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện thỉnh thoảng lại chen vào một câu khiến mấy người cười ngặt nghẽo.
Phùng Tiêu không hề biết mấy năm Tần Phong sang nước M đã trải qua những gì, nhưng sau khi về nước, anh bèn liên lạc lại với mọi người.
Dường như anh cũng chẳng có gì khác biệt, chỉ duy nhất một điều đó là cô gái trước kia được anh nâng niu trên tay nay đã ở trong vòng tay của người khác.
Phùng Tiêu ngồi vào chỗ rồi nói với Tần Phong: “Phong, cậu biết tôi mới gặp ai ở bên ngoài không?”
Tần Phong quay đầu nhướng mày nhìn anh ta.
“Chính là cô Giang mà lần trước cậu vì cô ấy mà bỏ lại bọn tôi đó.”
ngontinhhay.com
Vừa nghe thấy Phùng Tiêu nói là cô Giang, Tần Phong đã biết anh ta và Giang Mộ Tuyết đã nói chuyện với nhau rồi.
Khóe miệng anh cũng nhếch lên tạo thành một nụ cười: “Nói chuyện với nhau rồi à?”
Phùng Tiêu cười: “Ừ đấy, nhưng mới nói được hai câu thì cô ấy đã bị một người đàn ông gọi về phòng rồi.”
Vương Gia Hủ và Vưu Mộc ở bên cạnh cũng hiểu ra đôi chút, chắc chắn mối quan hệ giữa Tần Phong và cô Giang mà Phùng Tiêu nhắc đến không bình thường.
Chuyện khúc mắc giữa Tần Phong và Diệp Linh Khê bọn họ đều biết rất rõ, nhưng trước đây vẫn luôn không dám hỏi.
Đúng lúc này, Vưu Mộc mượn rượu hỏi thẳng: “Phong, vậy cậu và cô Diệp đó…”
“Đã kết thúc từ lâu rồi.” Tần Phong bình thản lên tiếng chặn họng Vưu Mộc.
Phùng Tiêu nghe xong câu nói của Tần Phong thì hiểu ra: “Cái tên Cá Mực này nữa, cậu chẳng biết điều chút nào vậy, có thằng đàn ông nào không trải qua vài ba mối tình đâu, cậu nhắc lại làm gì? Hơn nữa cô gái họ Giang đó trông rất đoan trang, khí chất lại tuyệt, đến tôi còn muốn theo đuổi nữa là.”
Vưu Mộc vừa nghe xong thì sầm mặt, anh ta nghiến răng: “Phùng Tiêu, cậu gọi tôi là Cá Mực lần nữa thử xem?”
Cá Mực là biệt danh Phùng Tiêu đặt cho Vưu Mộc hồi đại học, anh ta cực kỳ không thích, hai người không ít lần đánh nhau vì chuyện này.
Phùng Tiêu vừa thấy Vưu Mộc nổi giận thật thì vội vàng đánh trống lảng: “Phong, cậu không uống thật à?”
Tần Phong cầm cốc trà bên tay: “Không uống, lát nữa còn phải lái xe.”
“Có thể thuê người lái mà.” Vương Gia Hủ tiếp lời, làm gì có chuyện gọi người ta đến uống rượu mà mình lại không uống chứ?
“Thuê người lái không yên tâm.”
Phùng Tiêu đầy ý tứ: “Nếu tôi là cô em họ Giang kia, tôi càng không yên tâm về cậu hơn.”
Vương Gia Hủ cũng bắt đầu đùa giỡn: “Chẹp chẹp, cái bẫy sói xám thỏ trắng này sâu quá.”
Ngay cả Vưu Mộc thường ngày luôn hiền như khúc gỗ cũng bổ sung thêm một câu: “Tôi muốn về nông thôn.”
Tần Phong cũng cười thản nhiên, để mặc cho mấy người họ trêu chọc..