“Người phụ nữ tên là Thịnh Lam đó đâu chỉ khó chiều, phải gọi là cực kỳ khó dây mới đúng.” Hà Tịch lên tiếng.
Thẩm Thiên Trường tay trái chống cằm, tay phải xoay bút: “Vậy nên đưa được hai người về đây thật sự là may mắn của tôi rồi.”
“Tổng Giám đốc Thẩm, nếu chỉ là đàm phán với cô ta như bình thường thì phía tôi cũng không có vấn đề gì to tát lắm, chỉ có điều là…” Triệu Duệ nhìn Thẩm Thiên Trường rồi đưa tay đẩy gọng kính đen của mình lên: “Thịnh Lam từng điên cuồng theo đuổi CEO của Tập đoàn Lục Đạt…”
Hai năm trước, lúc Lục Chi Cửu vừa mới về nước đã bị Thịnh Lam nhìn trúng, thậm chí Thịnh Lam còn từng vì Lục Chi Cửu mà ra tay đánh nhau với thiên kim của Năng lượng Viễn Thông trong cuộc họp thường niên của Tập đoàn Thịnh Thiên, hai bên làm ầm ĩ đến mức cực kỳ khó coi, sau đó chuyện này đã trở thành đề tài bàn tán trong lúc rảnh rỗi của những người trong nghề.
Nhất thời, mọi người có mặt trong phòng họp đều đổ dồn ánh mắt về phía Thẩm Thiên Trường.
Mọi người đều biết Thẩm Thiên Trường là bạn gái của Lục Chi Cửu, có mối quan hệ này, e rằng việc hợp tác giữa Thịnh Lam và Tài chính Thiên Nhiên sẽ càng khó khăn hơn.
Chuyện mọi người lo lắng là chuyện hợp tác giữa Thịnh Thiên và Tài chính Thiên Nhiên, còn chuyện Trần Tử Nhiễm lo lắng là bản thân Thẩm Thiên Trường.
Trước đây cô còn cảm thấy Lục Chi Cửu đẹp trai, nhiều tiền, đáng tin, nhưng không ngờ Lục Chi Cửu trông lạnh lùng kiêu ngạo như thế mà lại có nhiều nợ đào hoa đến vậy.
Trần Tử Nhiễm nghĩ thấy không ổn, để đề phòng tai họa khi chưa xảy ra, chiều nay cô phải đi nghe ngóng rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì mới được.
Thẩm Thiên Trường nhìn mọi người trong phòng họp, nụ cười trên môi cũng dần dần cứng đờ, bọn họ làm sao vậy, nhìn cô như thế làm gì?
Nụ cười của Thẩm Thiên Trường vụt tắt, cô hỏi ngược lại: “Quản lý Triệu, anh cảm thấy việc hợp tác giữa chúng ta với Thịnh Thiên có vấn đề gì không?”
Triệu Duệ ngẩn người trước câu hỏi của Thẩm Thiên Trường, anh ta lúng túng nhìn đi chỗ khác, chỉ đành cắn răng trả lời: “Tạm thời… tạm thời chưa có… Nếu lúc đó thật sự khó khăn thì sẽ bàn bạc lại sau…”
Những người khác thấy Thẩm Thiên Trường bình thản, hoàn toàn không trực tiếp trả lời nên cũng vội vàng quay đầu đi chỗ khác.
Mãi cho đến lúc tan họp.
Chỉ có bản thân Thẩm Thiên Trường mới biết cô đã sắp bẻ gãy chiếc bút trong tay rồi.
Tên đàn ông chết tiệt Lục Chi Cửu kia lại dám che giấu không nói, cô mất bao nhiêu công sức mới làm hòa được với anh, lần này cô lại muốn chiến tranh lạnh tiếp rồi!
Đến lúc sắp tan làm, Lục Chi Cửu gửi tin nhắn cho cô trước, hỏi cô hôm nay về Cẩm Viên hay về chung cư.
Lúc nhận được tin nhắn, Thẩm Thiên Trường gần như lập tức nhắn lại hai chữ “Cẩm Viên”, nhưng nhớ đến chuyện của Thịnh Lam, cô bèn xóa đi rồi viết lại: [Tùy anh!]
Lục Chi Cửu hơi giật mình khi nhìn thấy hai chữ “tuỳ anh” kèm theo một dấu chấm than, bèn trả lời lại Thẩm Thiên Trường một câu: [Vậy anh chờ em ở dưới cao ốc Thiên Diệp.]
Thẩm Thiên Trường dứt khoát ném điện thoại sang một bên, còn đợi cô cơ đấy, chưa biết ai tan làm muộn hơn ai đâu!
***
Nhưng rất rõ ràng là Thẩm Thiên Trường đã đánh giá thấp lượng công việc sau khi vốn đầu tư được chuyển đến Tài chính Thiên Nhiên.
Sau khi tan họp, cô lại bắt đầu bàn bạc với Ninh Trạch Tây và Trần Tử Nhiễm chuyện tiến vào sàn giao dịch hợp đồng tương lai, dến tận trước giờ tan làm mới bắt đầu bàn bạc chuyện của bộ phận hợp đồng giao ngay.
Đợi đến khi kết thúc mọi việc thì đã là hơn bảy giờ tối rồi.
Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm đi thang máy chuẩn bị đi xuống tầng B2 để lấy xe.
Thẩm Thiên Trường nhìn con số tầng dần giảm xuống.
Lúc sắp đến tầng một cô mới đưa tay ấn nút dừng ở tầng một của cao ốc Thiên Diệp.
Trần Tử Nhiễm nhìn Thẩm Thiên Trường với vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Thiên Trường, cậu sao thế, không đi lấy xe nữa à?”
“Ừ, cậu về trước đi, tớ còn có chút chuyện.”
Thẩm Thiên Trường vừa dứt lời thì thang máy cũng dừng ở tầng một, cửa thang máy mở ra, Thẩm Thiên Trường bước thẳng ra ngoài.
Trần Tử Nhiễm nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Thành phố Vân lúc này đã sớm bị màn đêm bao phủ, đèn đường cũng đã sáng rồi.
Thẩm Thiên Trường vừa ra khỏi cửa chính của cao ốc Thiên Diệp đã nhìn thấy chiếc xe Rolls-Royce Phantom màu đen đang đỗ cách đó không xa.
Nó dừng ở vị trí rất dễ nhìn thấy, cực kỳ nổi bật trong dòng xe đang lưu thông.
Thẩm Thiên Trường bước nhanh về phía chiếc xe, sau khi mở cửa xe ngồi vào ghế phụ mới chợt phát hiện ở kính chắn gió trước xe có dán một tờ giấy phạt.
Thẩm Thiên Trường nhìn giấy phạt vì đỗ sai vị trí mới hỏi Lục Chi Cửu: “Anh đợi ở đây bao lâu rồi?”
“Ba tiếng.”
“…”
Có nghĩa là Lục Chi Cửu đến đây từ bốn giờ chiều?
“Lục Chi Cửu, sao anh lại ngốc thế hả?” Vừa nhìn thấy khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt đó của anh, Thẩm Thiên Trường bắt đầu bực mình.
Lục Chi Cửu sầm mặt: “Giấy phạt tính vào bằng lái của em.”
Thẩm Thiên Trường bất mãn: “Này này này, có nhầm không vậy, có phải em lái xe đâu, anh bảo đổ lên đầu em là đổ lên đầu em hả?”
ngontinhhay.com
“Anh nói anh đến cao ốc Thiên Diệp chờ em nhưng em không trả lời, anh không biết mấy giờ em tan làm nên chỉ đành đến trước thôi.”
Cho nên là lỗi của cô hết à? Thẩm Thiên Trường nhất thời không biết phản bác thế nào, chỉ biết tức giận khoanh tay quay đầu đi chỗ khác.
Hai người im lặng suốt dọc đường về, đến khi về đến Cẩm Viên, vừa đỗ xe xong, Thẩm Thiên Trường đã trực tiếp đẩy cửa xe bước xuống.
Cô còn chưa ra khỏi gara đã bị Lục Chi Cửu kéo lại.
“Thẩm Thiên Trường, em lại muốn cãi nhau à?” Tuy Lục Chi Cửu kéo cô nhưng anh cũng không quá dùng lực.
Thẩm Thiên Trường hít sâu một hơi, được rồi, cô mất nhiều công sức thế mới làm lành được với Lục Chi Cửu, cứ tiếp tục thế này cũng chẳng có lợi cho ai.
“Lục Chi Cửu, có phải anh còn có chuyện gì chưa nói cho em biết về Tập đoàn Thiên Thịnh không?”
Lục Chi Cửu bình tĩnh, đôi mắt anh trong veo: “Nếu em cần, lát nữa anh sẽ bảo Tần Phong gửi tất cả những tài liệu có liên quan cho em.”
“Em nghe nói Thịnh Lam kia và thiên kim của Năng lượng Viễn Thông đã đánh nhau vì anh rồi, anh đừng nói với em là anh không biết!” Thẩm Thiên Trường bĩu môi hất hàm nhìn Lục Chi Cửu.
“Thịnh Lam?” Lục Chi Cửu nhướng mày.
Đậu mợ, tại sao tên của người phụ nữ đó được thốt ra từ miệng Lục Chi Cửu lại hay đến thế chứ?
Thẩm Thiên Trường cắn môi, cố gắng đè nén sự kích động muốn giẫm vào chân anh rồi chạy ra khỏi gara.
Lục Chi Cửu đứng tại chỗ nhìn theo Thẩm Thiên Trường sau đó lấy điện thoại ra nhắn một tin cho Tần Phong.
Thẩm Thiên Trường về đến phòng khách, thấy vú Trần đã chuẩn bị xong bữa tối, cô bèn rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn một mình.
Lục Chi Cửu đi vào thì thấy Thẩm Thiên Trường đang ăn cơm bèn ngồi xuống cạnh cô.
Vú Trần thấy hai người đều không nói gì nhưng sắc mặt vẫn khá ổn nên cũng cảm thấy yên tâm.
Lần trước bà thật sự sợ hãi trước sự lạnh lùng của cậu Chín.
Thẩm Thiên Trường ăn xong lập tức đứng dậy, Lục Chi Cửu cũng buông đũa, hai người một trước một sau đi về phía phòng ngủ trên tầng hai.
Thẩm Thiên Trường vào phòng, không ngờ Lục Chi Cửu cũng đi vào theo.
Cô nhíu mày nhìn anh: “Anh vào đây làm gì?”
“Sợ ai đó vì ghen mà trốn trong phòng khóc lóc một mình.”
Thẩm Thiên Trường đỏ bừng mặt: “Em sẽ vì ghen mà trốn trong phòng khóc sao? Trừ khi, trừ khi mặt trời mọc ở đằng tây!”
Lục Chi Cửu nhìn vẻ mặt giận dỗi của cô, khoé miệng anh hơi nhếch lên, đôi mắt sâu thẳm: “Thẩm Thiên Trường, chưa ai làm gì mà em tự ghen rồi.”
Đậu mợ!
Thẩm Thiên Trường trừng lớn hai mắt nhìn anh, sao trước đây cô không phát hiện Lục Chi Cửu độc mồm độc miệng như thế chứ?
Thẩm Thiên Trường liếc anh: “Lục Chi Cửu, anh… anh có phải đàn ông hay không vậy, không thể nhường nhịn em một chút hay sao?”
Lục Chi Cửu tỏ vẻ vô tội, chuyện này thì có liên quan gì đến việc anh có phải đàn ông hay không đâu..