“Lục Chi Cửu, anh đặc biệt đem bữa sáng đến cho em đấy à?” Cô nhớ sáng nay anh nói là hôm nay không cần đến công ty.
“Công ty đột nhiên có chút chuyện, tiện đường nên anh đem qua.” Lục Chi Cửu bình thản đáp.
Thẩm Thiên Trường trợn mắt, đúng là đồ nghĩ một đằng nói một nẻo! Cô mở cửa xe lấy hộp đồ ăn: “Vậy cảm ơn anh nhé, anh đi làm việc đi.”
Lục Chi Cửu nhìn theo bóng lưng của Thẩm Thiên Trường, câu “anh vẫn chưa ăn” bị anh cố nuốt trở lại.
Cuối cùng anh cũng được nếm trải cảm giác tự lấy đá đập vào chân mình rồi.
Thẩm Thiên Trường đem đồ ăn sáng về công ty, không ngờ người phụ nữ tên Thịnh Lam kia vẫn chưa đi.
Cô nhìn vẻ mặt bất lực của Tống Ngưng Y đang đứng ở bên ngoài phòng họp, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười.
Sau khi dùng ánh mắt ra hiệu cho Tống Ngưng Y trở về vị trí làm việc, cô cứ thế đem bữa sáng của mình vào phòng họp.
Thịnh Lam cũng hơi bất ngờ khi thấy Thẩm Thiên Trường về nhanh thế, đồng thời cũng để ý thấy tay cô cầm một chiếc hộp đã được gói kỹ.
Sau khi biết được đây là “bữa sáng do Lục Chi Cửu đem đến” mà Thẩm Thiên Trường nói, sự phẫn uất trong ánh mắt cô ta nhìn Thẩm Thiên Trường lại tăng thêm.
Thẩm Thiên Trường ngồi vào vị trí đối diện với Thịnh Lam rồi vui vẻ mở nắp hộp giữ ấm.
Mùi thơm của bánh bao lập tức bay ra, cô lấy một chiếc đĩa nhỏ rồi đổ một chút giấm vào đó.
Dưới cái nhìn chăm chú của Thịnh Lam, Thẩm Thiên Trường cầm đũa gắp từng chiếc bánh bao nhỏ chấm vào giấm thơm sau đó bỏ vào miệng, ăn rất thỏa mãn.
Thịnh Lam nhìn Thẩm Thiên Trường ăn đến là vui vẻ, trong phòng họp sắp ngập tràn mùi thơm của bánh bao rồi, cô ta bất giác nuốt nước bọt, thật ra sáng nay cô ta vẫn chưa ăn sáng.
“Ngon không?” Thịnh Lam lạnh lùng hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm vào ba chiếc bánh bao còn lại trong hộp.
Thẩm Thiên Trường lại gắp một chiếc bánh bao nữa: “Vú Trần nấu đương nhiên là ngon rồi.”
“Giám đốc Thịnh, cô đến đây sớm như thế chắc là cũng chưa kịp ăn sáng đúng không?”
Thịnh Lam không trả lời, coi như là ngầm thừa nhận.
“Hay là tôi bảo trợ lý của tôi gọi cho trợ lý của cô đi mua giúp cô một phần nhé.” Thẩm Thiên Trường lại gắp một chiếc bánh bao.
Thịnh Lam thấy trong hộp chỉ còn lại một chiếc bánh bao cuối cùng thì bỗng cuống lên, cô ta cũng muốn thử xem bữa sáng do Lục Chi Cửu đích thân đem đến có mùi vị như thế nào.
Thẩm Thiên Trường thấy Thịnh Lam không nói, tự nhiên cũng biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì.
Cô bỏ nốt chiếc bánh bao nhỏ cuối cùng vào miệng: “Nhưng tôi không có thói quen chia sẻ đồ ăn với người khác.”
Đàn ông lại càng không!
Thịnh Lam nhìn chiếc hộp trống không, lửa giận trong lòng lại bùng lên: “Thẩm Thiên Trường, cô có ý gì thế?”
Thẩm Thiên Trường rút khăn giấy lau miệng, chuẩn bị cất hộp đi nhưng đột nhiên lại phát hiện dưới đáy hộp có hai tấm vé xem phim.
Cô cầm lên xem.
Chiêu Hòa Kỷ Sự, còn là buổi chiếu thử vào bảy giờ tối nay.
Thẩm Thiên Trường nhướng mày, Lục Chi Cửu muốn đi xem phim với cô sao?
Cô cất hai tấm vé xem phim đi: “Giám đốc Thịnh, tôi ăn sáng xong rồi, hay là chúng ta bàn chuyện ủy quyền trước nhé?”
Thịnh Lam đột nhiên bật cười châm chọc: “Thẩm Thiên Trường, cô ngu thật hay giả vờ ngu vậy, hôm nay tôi đến đây rõ ràng là để nói với cô rằng nếu cô muốn lấy được quyền đại diện của Dầu khí Thịnh Thiên thì cô phải nhìn sắc mặt của tôi.
Đúng là Tập đoàn Lục Đạt đã mua Tập đoàn Thịnh Thiên nhưng bố tôi đã sớm chuyển giao một nửa cổ phần của Dầu khí Thịnh Thiên sang tên tôi rồi.”
Thẩm Thiên Trường sững người, có nghĩa là Tập đoàn Lục Đạt chỉ chiếm một nửa cổ phần của Dầu khí Thịnh Thiên thôi ư? Chẳng trách Thịnh Lam lại có thể ngang ngược như thế.
“Xem ra Lục Chi Cửu không nói cho cô biết rồi.”
Từ sáng sớm đến giờ, cuối cùng Thịnh Lam cũng phản kích lại Thẩm Thiên Trường được một lần, tâm trạng của cô ta cũng tốt hơn nhiều rồi.
“Cô muốn thế nào?” Sắc mặt của Thẩm Thiên Trường cũng lạnh lẽo đi.
Thấy sắc mặt của Thẩm Thiên Trường âm u, Thịnh Lam càng ra vẻ đắc ý: “Thật ra cũng không phải là tôi bắt buộc phải có được Lục Chi Cửu, chỉ là tôi vẫn luôn không vừa mắt người phụ nữ Liễu Khanh Nguyệt kia, tò mò muốn biết người đàn ông mà cô ta thích là như thế nào, nhưng sau đó tôi phát hiện, tuy các mặt khác của cô ta chẳng ra làm sao nhưng mắt nhìn người khá tốt, để Lục Chi Cửu rơi vào tay người phụ nữ giả tạo như cô ta chi bằng tôi tự giành lấy còn hơn.”
Bắt đầu từ lúc học cấp ba, không biết Liễu Khanh Nguyệt đã cướp đi bao nhiêu lượt bạn trai của Thịnh Lam rồi, mà kiểu tỏ vẻ đáng thương của cô ta lại luôn có thể dấy lên khao khát muốn bảo vệ của đàn ông, mỗi lần Thịnh Lam nhìn thấy dáng vẻ giả vờ yếu đuối ấy của Liễu Khanh Nguyệt là lại không nhịn được muốn xông lên cào nát mặt cô ta.
Thẩm Thiên Trường nhìn Thịnh Lam, nhất thời không biết phải phản ứng lại thế nào, tức là cô ta chỉ vì không muốn Lục Chi Cửu rơi vào tay Liễu Khanh Nguyệt nên mới nhiệt tình theo đuổi Lục Chi Cửu như thế?
“Nhưng hiện giờ Lục Chi Cửu không rơi vào tay Liễu Khanh Nguyệt.”
Hiện giờ Lục Chi Cửu đang là bạn trai của Thẩm Thiên Trường.
“Cô còn đáng ghét hơn cả cô ta.”
“…”
Thẩm Thiên Trường còn đang chìm đắm trong sự cạn lời thì Trần Tử Nhiễm đột nhiên xuất hiên ở cửa phòng họp.
Thẩm Thiên Trường nhìn cô ấy bằng ánh mắt bất ngờ, bình thường cô nàng này đều đến công ty vào phút chót, sao hôm nay là đến sớm thế?
Trần Tử Nhiễm nháy mắt với Thẩm Thiên Trường, để lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Nghe nói Giám đốc Thịnh của Dầu khí Thịnh Thiên đến bàn chuyện ủy quyền, trường hợp này sao lại có thể thiếu tôi được chứ?” Hãy vào ngontinhhay.com.com để đọc truyện nhanh hơn!
Vừa nhận được điện thoại của Tống Ngưng Y, cô vội vàng chạy tới đây ngay, chuyện xé mặt đánh nhau như thế này sao có thể thiếu Trần Tử Nhiễm cô được?
Thẩm Thiên Trường tươi cười rồi nói với Thịnh Lam: “Đây là người sáng lập còn lại của Tài chính Thiên Nhiên, Trần Tử Nhiễm.”
Thịnh Lam đánh giá Trần Tử Nhiễm một lượt, không khỏi nhíu mày, cô ta biết nhà họ Trần của thành phố Vân, trông cô chủ nhà họ Trần này cũng không phải người ngu ngốc, sao lại có thể làm bạn với loại người như Thẩm Thiên Trường chứ?
Thịnh Lam đứng dậy: “Lát nữa tôi còn có việc, hôm nay bàn đến đây thôi.”
Nói xong bèn quay người đi ra khỏi phòng họp, bước chân của cô ta hơi run run, cảm giác sắp đói chết rồi.
Trần Tử Nhiễm nhìn Thịnh Lam biến mất ở ngoài cửa, không nhịn được mà cảm thấy mù mờ không hiểu gì: “Cứ thế mà đi hả?”
Cuộc gặp giữa tình địch với nhau mà cô mong chờ đâu? Cảnh tượng xé mặt đánh nhau mà cô muốn thấy đâu?
“Không thế thì sao?” Thẩm Thiên Trường thản nhiên.
“Hai người đánh nhau xong rồi à?” Trần Tử Nhiễm hỏi.
“Cứ coi như là thế đi.”
“Cuộc chiến này trông có vẻ không được ác liệt lắm nhỉ?”
Thẩm Thiên Trường cạn lời, không lẽ phải động tay động chân giống như Thịnh Lam với Liễu Khanh Nguyệt mới được hả?
Trần Tử Nhiễm khịt mũi ngửi ngửi: “Sao trong này lại có mùi bánh bao nhỉ, chắc không phải hai người còn cùng nhau ăn một bữa sáng vui vẻ ở đây đấy chứ?”
“Không, nhưng mà Lục Chi Cửu đem bữa sáng đến cho tớ, tớ ăn hết ở trước mặt cô ta…”
“Woa được đấy Thẩm Thiên Trường, đích thân nhét thức ăn cho chó vào miệng tình địch, sức chiến đấu vững vàng đấy!”
“Tiểu Nhiễm, nhưng tớ phát hiện tình địch này có thể xúi giục được.”
“Nghĩa là sao?”
Tình địch mà còn có thể xúi giục được hả?
Thẩm Thiên Trường ngồi vào chỗ, kể lại hết cuộc nói chuyện giữa mình với Thịnh Lam cho Trần Tử Nhiễm nghe.
Nghe xong, Trần Tử Nhiễm im lặng một lúc, xem ra chuyện giữa Thịnh Lam và Liễu Khanh Nguyệt không đơn giản chỉ là đánh nhau một trận trong cuộc họp thường niên của Tập đoàn Thịnh Thiên thôi đâu.
“Có nghĩa là, hiện giờ, tình địch thật sự của cậu là Liễu Khanh Nguyệt, còn cậu thì vừa mới đắc tội với cổ đông của Dầu khí Thịnh Thiên?”
“Đúng rồi…” Thẩm Thiên Trường bất lực.
Hiện giờ vẫn chưa hoàn toàn lấy được quyền đại diện của Dầu khí Tông Húc, lại còn đắc tội với Thịnh Lam, con đường phía trước của cô mịt mù quá!
“Vậy sắp tới cậu định làm thế nào?”
“Tạm thời tớ vẫn chưa có ý định gì, cứ điều tra xem Thịnh Lam và Liễu Khanh Nguyệt có khúc mắc gì trước đã.”.