Thiên Trường Chi Cửu


Sau khi đến cao ốc Thiên Diệp đưa bữa sáng cho Thẩm Thiên Trường xong, Lục Chi Cửu vẫn ở dưới tầng thêm nửa tiếng nữa, mãi cho đến khi có cảnh sát giao thông đến gõ cửa kính xe anh mới chậm rãi lái xe rời khỏi cao ốc Thiên Diệp.
Vốn là anh muốn đến Tập đoàn Lục Đạt nhưng mới đi được nửa đường đã thay đổi phương hướng, đi đến phim trường của Cố Ngôn Quyết.
Gần đây Cố Ngôn Quyết nhận một bộ phim cổ trang, quay tại phim trường ở ngoại ô thành phố Vân.

Lục Chi Cửu lái xe chưa đến một tiếng đã đến nơi rồi.
Lúc nhận được điện thoại của Lục Chi Cửu, suýt chút nữa Cố Ngôn Quyết đã phun hết trà trong miệng ra ngoài.

Không ngờ rằng trong những năm tháng còn sống, Cố Ngôn Quyết anh cũng được nhìn thấy ngày Lục Chi Cửu đến phim trường thăm mình.
Anh bảo trợ lý mau chóng ra cổng đón Lục Chi Cửu.
Không đến năm phút sau, xe của Lục Chi Cửu xuất hiện ở cạnh chỗ quay phim.
Cố Ngôn Quyết cười híp mắt đi đến cạnh xe, vừa mới mở cửa ghế phụ chui vào xe đã nghe thấy giọng nói của Lục Chi Cửu: “Ngồi ghế sau.”
Cố Ngôn Quyết đờ người ở giữa không trung, anh ngước mắt nhìn thì thấy Lục Chi Cửu đang nhíu mày nhìn lại mình, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ.
“Lục Chi Cửu, cậu có ý gì thế?”
“Quần áo của cậu bẩn quá.” Quần áo bẩn thế này mà ngồi vào ghế phụ, làm bẩn ghế rồi Thẩm Thiên Trường ngồi thế nào được nữa?
Cố Ngôn Quyết cúi đầu nhìn bộ quần áo giáp trên người mình, tuy lát nữa anh phải cảnh võ thuật nhưng rõ ràng lúc này quần áo vẫn là mới mà!

Nhưng cuối cùng anh cũng không dám ngồi vào ghế phụ nữa mà lủi thủi ngồi vào ghế sau.
“Sao hôm nay cậu lại tới đây?” Hai tay của Cố Ngôn Quyết chắp ra sau gáy rồi ngả người ra phía sau.
“Hôm nay tôi nghỉ làm.”
Nghỉ làm?
Cố Ngôn Quyết nhìn Lục Chi Cửu, vẻ mặt giống như đang nhìn thấy một con quái vật.

Lục Chi Cửu mà nghỉ làm ư, phải biết rằng kể từ ngày trở lại nhà họ Lục vào sáu năm trước, chưa có một ngày nào Lục Chi Cửu thật sự nghỉ ngơi.
“Vậy Thẩm Thiên Trường đâu?” Nghỉ làm không ở cạnh cục cưng mà chạy đến chỗ anh làm gì?
“Đi làm.”
“…”
Cho nên Lục Chi Cửu đến tìm Cố Ngôn Quyết thật sự là vì chán quá không có chỗ nào để đi nữa mà thôi.
“Tiểu Quyết, cô ta sắp về rồi.” Lục Chi Cửu nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt anh mịt mờ.
Cố Ngôn Quyết sững người, một chốc một lát không hiểu Lục Chi Cửu đang nhắc đến ai: “Cậu nói ai cơ?”
“Tối qua anh Bảy gửi mail cho tôi.”
Từ gương chiếu hậu, Cố Ngôn Quyết có thể nhìn thấy Lục Chi Cửu đang mỉm cười, nhưng nụ cười lạnh lùng đó lại khiến trái tim của Cố Ngôn Quyết cảm thấy rét lạnh.

“Đến anh Bảy cũng không kìm hãm được nữa hay sao?”
“Ừ.”
Cố Ngôn Quyết im lặng một lúc mới nở nụ cười bất cần: “Về thì về thôi, chẳng phải chuyện cô ta về nước đã nằm trong kế hoạch của cậu rồi à?”
“Thời cơ chưa đến sẽ chỉ gây ra sóng gió.”
Cố Ngôn Quyết ngồi thẳng dậy: “Tôi nói này Lục Chi Cửu, mấy năm qua cậu thật sự coi bản thân là thần đấy à, cho dù kế hoạch của cậu có chu toàn đến mấy thì cũng không thể nào khống chế được những chuyện ngoài ý muốn đâu.”
Ánh mắt của Lục Chi Cửu âm u như kết một tầng sương: “Chỉ là tôi hơi sợ, sợ cô ấy không hiểu…”
Cố Ngôn Quyết nhướng mày, lập tức hiểu ra “cô ấy” ở đây là ai.

Trên thế gian này, người có thể khiến Lục Chi Cửu lo được lo mất ngoài Thẩm Thiên Trường thì còn ai vào đây nữa.
“Nếu tôi là cậu thì tôi sẽ nói hết cho cô ấy, cậu làm bao nhiêu chuyện thế này rốt cuộc là vì ai, cho dù là tên ngốc thì cũng có thể hiểu được đấy.” Thật sự Cố Ngôn Quyết sắp bị Lục Chi Cửu đánh bại rồi, không ngờ rằng người trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn như Lục Chi Cửu lại sợ người khác không hiểu.
“Hiện giờ vẫn chưa phải là lúc thích hợp để cho cô ấy biết nhiều như thế.”
Cố Ngôn Quyết trợn mắt, có lúc anh thật sự không hiểu, xét về ngoại hình, trong giới giải trí này có kiểu người đẹp nào mà Cố Ngôn Quyết chưa từng nhìn thấy đâu, ngoại hình của Thẩm Thiên Trường không thể coi là đặc biệt xuất sắc, còn về vóc dáng thì anh chưa nhìn thấy nên không đánh giá được.

Nhưng không hiểu sao Lục Chi Cửu lại yêu cô gái ấy bao nhiêu năm như thế, hơn nữa trong mấy lần gặp trước đó, anh cảm thấy Thẩm Thiên Trường giống như không nhớ ra Lục Chi Cửu.

Có lúc Cố Ngôn Quyết thật sự cảm thấy thế giới này thật khó hiểu, giống như Lục Chi Cửu yêu Thẩm Thiên Trường, Lục Chi Vũ yêu Diệp Lăng Nam vậy, anh không hiểu tại sao một người lại có thể thích một người đến như thế.

Thậm chí cả người phụ nữ tên Nhan Thuấn Hoa kia nữa, anh đã nói bao nhiêu lần là anh không có cảm giác gì với cô ta rồi nhưng cô ta vẫn cứ cố bám dính lấy anh.
“Đúng rồi, bao giờ cô ta về?”
“Không biết, tôi bảo anh Bảy cố gắng kéo dài thời gian rồi.

Mấy ngày nữa tôi sẽ đích thân đến nước M một chuyến.”
“Vẫn đi à? Lần trước cô ta móc nối với đầu bên kia, chẳng phải cậu đã đích thân đi xử lý rồi còn gì?”
“Tôi và Thẩm Thiên Trường mới làm hòa, tôi không muốn lại có thêm rắc rối.”
Anh và Thẩm Thiên Trường đã chiến tranh lạnh nhiều ngày như thế, anh thật sự không muốn có thêm lần thứ hai.

Vì muốn khai thông tư tưởng cho cô gái này mà anh cũng phải chịu đựng không ít giày vò.
Hai mắt của Cố Ngôn Quyết mở trừng trừng: “Khoan đã, hai người còn cãi nhau nữa cơ à? Vậy mà cậu cũng nỡ cãi nhau với cô ấy ư?”
Rốt cuộc mấy ngày qua anh đã bỏ lỡ những gì vậy?
“Mấy ngày qua Nhan Thuấn Hoa có đến tìm cậu không?”
“Không, sao thế?” Cố Ngôn Quyết lắc đầu hỏi lại, anh thầm nghĩ, hình như bắt đầu từ lần anh đến chung cư của Lục Chi Cửu gặp Thẩm Thiên Trường lần đầu tiên, không thấy Nhan Thuấn Hoa xuất hiện nữa thì phải, không hề phát giác ra rằng Lục Chi Cửu đang cố ý đánh trống lảng.
“Cô ấy đưa cho tôi mấy tấm vé xem phim, tôi định tối nay sẽ đưa Thẩm Thiên Trường đi xem.”
Cố Ngôn Quyết hơi ngẩn người, Nhan Thuấn Hoa đưa vé xem phim cho Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường là có ý gì vậy, định dùng chiến thuật vu hồi à?

“Nhan Thuấn Hoa tham gia một bộ phim điện ảnh, cậu không biết à?”
Cố Ngôn Quyết suýt chút nữa tưởng mình nghe nhầm: “Cái gì? Nhan Thuấn Hoa đóng phim điện ảnh á?”
“Ừ, tên là Chiêu Hoà Kỷ Sự.”
Cố Ngôn Quyết giật mình, anh vội vàng lấy điện thoại lên mạng tra thì chỉ thấy mấy dòng tin tức ngắn ngủi, đủ để cho thấy mức độ tuyên truyền yếu kém của bộ phim này, thậm chí còn không hot bằng dòng trạng thái Weibo chỉ có một dấu chấm nhạt nhẽo của anh.
Cố Ngôn Quyết nở nụ cười châm chọc, người phụ nữ tên Nhan Thuấn Hoa này cũng ngây thơ thật đấy, tưởng ai cũng có thể lăn lộn trong giới giải trí này à? Hiện giờ là thời đại của lưu lượng, chỉ cần có lưu lượng, cho dù bạn có diễn ra một đống phân thì vẫn có người bằng lòng ăn; không có lưu lượng, cho dù diễn xuất của bạn có thể được xưng là thần thì cũng chẳng có ai buồn liếc mắt đâu.
“Khoan đã, trong danh sách diễn viên chính tôi có thấy tên của Nhan Thuấn Hoa đâu?” Cố Ngôn Quyết nhìn một lượt danh sách diễn viên, mãi mới phát hiện cái tên Nhan Mộ Ngôn… Anh rùng mình!
Lục Chi Cửu nhìn sắc mặt tái mét của Cố Ngôn Quyết ở hàng ghế sau, chỉ lạnh nhạt lên tiếng: “Nhan Thuấn Hoa đối xử với cậu thật sự rất tốt, cậu không cần phải phản cảm như thế đâu.”
“Vậy ngoài kia có bao nhiêu người phụ nữ đối xử tốt với cậu như thế sao cậu cũng thấy phản cảm?” Cố Ngôn Quyết hỏi vặn lại.
“Với tôi mà nói, thế gian này chỉ có Thẩm Thiên Trường và người phụ nữ khác, tôi chọn Thẩm Thiên Trường.”
“Ấy, này, gần đây ai cho cậu lợi ích gì hay sao mà hết làm thuyết khách cho bố tôi giờ lại nói giúp cho Nhan Thuấn Hoa thế?”
Lục Chi Cửu nhếch miệng mỉm cười: “Không đành lòng nhìn thấy cậu cứ một thân một mình ăn thức ăn cho chó của chúng tôi mãi như thế.”
Đậu má!
Cố Ngôn Quyết chửi thầm.
“Phim điện ảnh là buổi chiếu thử vào bảy giờ tối hôm nay, vốn là vé do Nhan Thuấn Hoa đưa nhưng do thân phận của cậu đặc biệt nên tôi đã cố ý dùng danh nghĩa của cậu bao một rạp, đi hay không tùy cậu.
Đọc truyện tại ngontinhhay.com
Lần này Cố Ngôn Quyết thật sự muốn chửi đổng lên rồi, dựa vào đâu mà dùng danh nghĩa của anh chứ, phim điện ảnh giẻ rách, còn lâu anh mới đi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận