Thiên Trường Chi Cửu


Chín giờ sáng thứ tư, Thẩm Thiên Trường đến địa điểm đã hẹn trước với Trần Tử Nhiễm từ sớm, mà Trần Tử Nhiễm lại phá lệ không đến muộn.

Hai người tìm một quán ăn ở gần đó ăn sáng, ăn xong bèn gọi điện thoại cho bên môi giới nhà đất đến địa điểm đã hẹn trước để xem phòng.

Trần Tử Nhiễm và Thẩm Thiên Trường vừa mới tốt nghiệp Đại học S, tuy rằng Trần Tử Nhiễm đã có kinh nghiệm thuê nhà từ thời còn đi học nhưng hiện giờ thuê phòng để làm văn phòng, liên quan đến công ty sau này của hai người, cho nên phải cẩn thận hơn trước đây.

Hai người được người môi giới đưa đi xem hết cả buổi sáng nhưng vẫn chưa quyết định được nên thuê căn phòng nào, cuối cùng người đưa ra quyết định vẫn là Thẩm Thiên Trường, cô lựa chọn một căn phòng rộng 200 mét vuông ở tầng mười một của cao ốc Thiên Diệp, bàn ghế làm việc đều có sẵn, không cần phải sửa sang lại phòng nữa.

Còn về việc tại sao lại chọn cao ốc Thiên Diệp thì Thẩm Thiên Trường lại hơi có ý đồ riêng, bởi vì cao ốc Thiên Diệp rất gần Tập đoàn Lục Đạt, đi bộ cũng chỉ mất khoảng mười phút là đến.

Ký hợp đồng hai năm với bên môi giới, đặt tiền cọc một tháng và trả tiền thuê ba tháng, hai người các cô muốn tìm một nhà hàng nào đó ở gần đây, định ăn cơm trưa xong sẽ đi chọn lễ phục.


Thẩm Thiên Trường biết rất rõ các tụ điểm ăn uống vui chơi ở thành phố Vân, cô nhanh chóng tìm được một nhà hàng.

Đến khi đến nơi, Thẩm Thiên Trường mới phát hiện nhà hàng mà Trần Tử Nhiễm chọn là ở đối diện Tập đoàn Lục Đạt…
Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Trần Tử Nhiễm, ánh mắt cô u oán: “Trần Tử Nhiễm, cậu cố ý đúng không?”
Trần Tử Nhiễm giả vờ vô tội: “Đâu có, tớ chỉ biết nhà hàng này rất ngon thôi, chứ đâu có quan tâm có phải nó ở đối diện Tập đoàn Lục Đạt hay không đâu.


Thẩm Thiên Trường hoàn toàn cạn lời với trình độ diễn xuất của Trần Tử Nhiễm.

Đây là một nhà hàng chủ yếu nấu các món mang phong vị Hong Kong, hai người chọn một vị trí ngồi cạnh cửa sổ có thể nhìn ngắm được phong cảnh, từ trong nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy cổng chính của Tập đoàn Lục Đạt.

Lúc này cũng đúng vào giờ cơm trưa, Thẩm Thiên Trường chống tay vào cằm nhìn đại quân đang ra ngoài ăn của Tập đoàn Lục Đạt, trong lòng bất giác nghĩ không biết Lục Chi Cửu đã ăn trưa chưa.

Nghĩ thế, cô bèn lấy điện thoại ở trong túi xách ra nhắn tin cho Lục Chi Cửu: [Anh ăn trưa chưa?]
Trần Tử Nhiễm gọi mấy món nổi tiếng của quán xong thì quay sang thấy Thẩm Thiên Trường nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

“Này, tớ ngồi lù lù một đống ở đây mà cậu cứ nhìn vào điện thoại thế là thế nào?”
“Từ trong ra ngoài của cậu tớ đều nhìn chán rồi.


Trần Tử Nhiễm trừng mắt với Thẩm Thiên Trường, lúc học ở Đại học S, Thẩm Thiên Trường luôn từ chối tắm chung với Trần Tử Nhiễm, mấy lần mời cô tắm chung đều bị cô từ chối, lấy đâu ra mà nhìn từ trong ra ngoài?
“Chắc không phải là đang gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu đấy chứ?”

Thẩm Thiên Trường giả vờ thản nhiên cầm cốc nước trên bàn lên uống: “Đương nhiên là không rồi.


Trần Tử Nhiễm tỏ vẻ “tớ đang lặng lẽ nhìn cậu giả vờ đây này”: “Mà cậu và Lục Chi Cửu đã tiến triển đến bước nào rồi, tối hôm đó đã lên giường với anh ta chưa?”
“Khụ khụ…”
Thẩm Thiên Trường suýt chút nữa thì phun hết nước trong miệng ra ngoài: “Cậu nói linh tinh cái gì thế?”
Trần Tử Nhiễm nhìn dáng vẻ của cô chắc chắn là chưa ăn được Lục Chi Cửu thì hơi thất vọng: “Không phải chứ, như thế rồi mà vẫn chưa xơi được à? Chẳng nhẽ anh ta đưa cậu về thẳng nhà họ Thẩm hả?”
“Không, đến chung cư của anh ấy.


Trần Tử Nhiễm há hốc miệng: “Một người phụ nữ gần như say bí tỉ, một người đàn ông đẹp trai đến mức quỷ thần phải gào thét, màn đêm tĩnh mịch, trong căn chung cư có bầu không khí tuyệt vời, bảo hai người không xảy ra chuyện gì ai mà tin chứ?”
Thẩm Thiên Trường bực tức, cô cũng muốn biết tại sao lại không xảy ra chuyện gì lắm chứ.

“Tớ nói không có là không có.


” WebTru yenOn linez.

com
“Haiz, Thẩm Thiên Trường, cậu cũng rén quá rồi đấy, loại cực phẩm như Lục Chi Cửu đặt đến miệng rồi mà cậu còn không ăn được, đây chính là câu chuyện bi đát nhất mà gần đây tớ được nghe đấy!”
Thẩm Thiên Trường sầm mặt, người rén rõ ràng không phải cô mà…
“Lẽ nào là… Lục Chi Cửu không cho?”
Thẩm Thiên Trường hoàn toàn cạn lời rồi.

Trần Tử Nhiễm hỏi tiếp bằng giọng mà chỉ có hai người nghe thấy: “Hay là… Lục Chi Cửu không được?”
Thẩm Thiên Trường cảm thấy mình lập tức phải kết thúc chủ đề này: “Ăn cơm, ăn cơm!”
Trần Tử Nhiễm nhìn bàn ăn trống trơn, đồ ăn còn chưa được đem lên thì khóe miệng hơi giật giật: “Thẩm Thiên Trường, cậu đánh trống lảng kém quá…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận