Thiên Trường Chi Cửu


Trong khoảng thời gian này ở Cẩm Viên, hằng ngày ngoài việc ăn ra thì chỉ có ngủ, ngay cả quần áo cũng chỉ mặc đồ ở nhà rộng rãi, Lục Chi Vũ hoàn toàn bỏ qua sự khống chế về mặt ẩm thực, chẳng biết từ lúc nào mà cân nặng và vòng eo đã tăng lên không ít rồi.

Cô tốn bao nhiêu sức lực mới tìm được một bộ trong đống quần áo của mình, bộ đồ dáng rộng lúc trước bây giờ chỉ có thể nói là vừa người.

Phải biết rằng nếu lúc trước không bị Lục Diệu Nhung phản đối, đoán chừng giờ đây cô đã trở thành người mẫu nổi tiếng rồi, thế nên sự thay đổi về dáng người này khiến Lục Chi Vũ muốn phát điên.

Đã thế sau khi thay quần áo xong đi ra ngoài, nhìn thấy Thẩm Thiên Trường đứng trong phòng khách, cô mặc chiếc váy dài màu xanh bạc hà, thiết kế bó sát thu nhỏ vòng eo khiến dáng người mảnh khảnh của cô lộ rõ những đường cong duyên dáng.

Trong lòng Lục Chi Vũ phiền muộn vô cùng, thầm nghĩ gần đây đúng là gặp ma rồi, không biết vì sao càng ngày càng thấy con bé Thẩm Thiên Trường này thuận mắt hơn.

Lục Chi Vũ xoay mặt sang chỗ khác, cuối cùng vẫn không nhịn được nói với vú Trần: “Vú Trần, những ngày qua vú coi cháu thành heo mà vỗ béo đấy à?!”
Nếu không phải bởi vì bác sĩ nói ba tháng đầu không được vận động, Lục Chi Vũ chỉ muốn phi tới phòng tập gym tập luyện cho đã đời.

Vú trần tỏ vẻ oan ức: “Cô Năm, những bữa ăn hằng ngày của cô đều được kết hợp bởi chuyên gia dinh dưỡng, lúc trước tôi cũng hỏi rồi, những thứ đó sẽ không làm cô mập lên, nhưng bình thường ngoài ba bữa cơm thì cô còn hay thích ăn vặt…”
Khuôn mặt của Lục Chi Vũ đen kịt lại: “Vậy vú không biết ngăn cản cháu sao?”
Vú Trần càng thấy oan hơn: “Miệng là của cô, sao tôi ngăn được chứ.


“Tóm lại cháu mặc kệ, từ hôm nay trở đi, hằng ngày ngoài ba bữa cơm, đừng để cháu ăn đồ ăn vặt, hoa quả gì cả, cho dù là một hạt gạo cũng không được!”
Vú Trần lau mồ hôi trên trán, vội vàng đồng ý ngay: “Haizz… Haizz… Tôi biết rồi thưa cô Năm.


Nhìn dáng vẻ gắt gỏng của Lục Chi Vũ, Thẩm Thiên Trường vội vàng lên tiếng an ủi: “Chị Tiểu Vũ, chị lại chuyện bé xé ra to rồi, nếu chị không nói em cũng chẳng phát hiện ra chị có gì thay đổi đâu.



Lục Chi Vũ lườm cô một cái: “Em không bị béo nên em nói dối cũng không thấy chột dạ đúng không?”
Thẩm Thiên Trường lúng túng ho một tiếng, cô thừa nhận cơm ở Cẩm Viên rất ngon.

Thấy chỉ có một mình Thẩm Thiên Trường, Lục Chi Vũ nhíu mày hỏi: “Tiểu Cửu đâu?”
“Đang thay quần áo, anh ấy sẽ ra ngay.


Thẩm Thiên Trường vừa dứt lời, Lục Chi Cửu cũng xuất hiện trên cầu thang lầu hai, anh đã thay một bộ vest khác, không phải kiểu dáng mà anh thường mặc, nhưng tỉ lệ body xuất sắc bẩm sinh ấy vốn đã không khó chọn quần áo, bộ đồ vest màu xám đậm gần giống với màu đen khiến vẻ mặt hờ hững của anh càng thêm lạnh lùng, trông như boss tổng cấm dục.

Anh chậm rãi xuống cầu thang và đi tới trước mặt Thẩm Thiên Trường.

Bởi vì Thẩm Thiên Trường chỉ đi giày đế bằng nên tầm nhìn của cô vừa hay đến cổ anh… còn cả yết hầu nhô ra…
Thẩm Thiên Trường bất giác nuốt nước bọt.

Lục Chi Vũ nhíu mày lại: “Tiểu Cửu, em lấy quần áo ở đâu ra vậy?”
Bộ quần áo này không phải phong cách mà nó hay mặc, hơn nữa nhìn bộ dạng muốn chảy nước miếng của Thẩm Thiên Trường, nó chắc chắn là không phải mặc để quyến rũ con bé này chứ?
“Hôm đó em đi dạo phố với Tiểu Nhiễm, nhìn thấy bộ quần áo này, em cảm thấy khá hợp nên đã mua nó.

” Thẩm Thiên Trường mở miệng giải thích.

Thế nên bộ quần áo này là do Thẩm Thiên Trường mua cho Lục Chi Cửu.


“Đẹp không?” Lục Chi Cửu hỏi.

Thẩm Thiên Trường gật đầu cười nói: “Đẹp, lúc trước em cho rằng anh không mặc màu đen là bởi vì màu đen không đẹp, không ngờ lại đẹp như vậy.


“Vậy sau này em mua thêm cho anh.


Thẩm Thiên Trường phì cười: “Anh Lục, đồ vest đắt lắm đấy!”
Thấy hai người cứ anh anh em em, gần như coi cô thành không khí, Lục Chi Vũ không khỏi gào lên: “Này, ở đây còn một người sống sờ sờ đây này, hai người thích gì đây?”
Rốt cuộc đôi mắt của Lục Chi Cửu cũng nhìn về phía Lục Chi Vũ, anh nhìn cô từ trên xuống dưới, nhếch môi nói đầy ẩn ý: “Chị Tiểu Vũ, gần đây khẩu vị tốt đấy nhỉ.


Dứt lời, anh vươn tay ôm Thẩm Thiên Trường vào lòng, dẫn cô ra khỏi nhà.

Hai người vừa tới cửa thì nghe thấy tiếng gào thét của Lục Chi Vũ vọng tới từ đằng sau: “Ông Chín kia, rốt cuộc ông có còn coi tôi là chị nữa không?!”
Thẩm Thiên Trường bất đắc dĩ đấm Lục Chi Vũ một cái: “Anh xấu tính quá, chị Tiểu Vũ đang mang thai đấy.


“Không sao, chị ấy chịu được.



Hai người tới gara ô tô, Thẩm Thiên Trường vừa định mở cửa ghế sau ra thì Lục Chi Cửu lại ngăn cản: “Ngồi ghế trước.


Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ không hiểu.

“Tin anh đi, ngồi trước tốt hơn.


Thẩm Thiên Trường hừ lạnh một tiếng: “Vừa rồi anh chọc tức chị Tiểu Vũ như thế, không cho em ngồi sau là vì muốn chia rẽ tình cảm giữa em và chị ấy à?”
Dứt lời, cô mở ghế sau chui vào luôn, thấy cô như vậy, Lục Chi Cửu chỉ có thể im lặng vào ghế lái.

Hai phút sau, Lục Chi Vũ cũng tới gara, vừa kéo cửa ghế sau ra, thấy Thẩm Thiên Trường ngồi trong đó, cô nói tức tối: “Em ngồi sau làm gì, lên trước đi!”
Có sức quan sát hơn có được không, không thấy lúc này cô cần yên tĩnh một mình à?!
Thẩm Thiên Trường nhìn Lục Chi Cửu, chỉ có thể xuống xe rồi lên ghế trước.

Sau khi lên xe, nhìn thấy biểu cảm như cười như không của người đàn ông nào đó, Thẩm Thiên Trường không nhịn được vươn tay véo cánh tay của anh, tại anh hết, chọc Lục Chi Vũ tức giận, khiến cô cũng trở thành đối tượng xả giận.

Nhìn vào gương chiếu hậu, Thẩm Thiên Trường nhìn thấy Lục Chi Vũ đang khoanh tay, sắc mặt rất khó coi, trên đường đi cũng không trò chuyện với Lục Chi Cửu.

Đến tận khi tới nhà họ Lục, Thẩm Thiên Trường vừa xuống xe là nịnh nọt chạy tới bên cạnh Lục Chi Vũ kéo cô vào nhà, thấy hai người chẳng thèm nhìn mình cái nào, Lục Chi Cửu đột nhiên cảm thấy phụ nữ quả thực là một sinh vật không thể chọc vào.

Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Vũ vừa tới cửa chính, chú Trịnh quản gia đã tới đón: “Cô Năm, mợ Chín, mọi người tới rồi à.


Thẩm Thiên Trường hết hồn vì cái cách xưng hô cổ xưa này.

Hãy vào ngontinhhay.


com.

com để đọc truyện nhanh hơn!
Lục Chi Vũ trợn trắng mắt, đúng là chưa trải sự đời.

Thẩm Thiên Trường cười ha ha nói: “Chú Trịnh, hay chú gọi cháu là Thiên Trường đi.


“Vâng, mợ Chín.


“…”
Hai người đi theo chú Trịnh đi qua cổng Nguyệt Môn, từ phía xa xa đã nhìn thấy Lục Thiển Thiển đứng ở cổng biệt thự nhìn về phía này.

Thấy hai người xuất hiện, rốt cuộc trên mặt Lục Thiển Thiển cũng hiện lên nụ cười vui vẻ.

“Thím Chín, cô Năm!”
Lục Thiển Thiển vừa gọi vừa chạy về phía hai người, Thẩm Thiên Trường sợ cô bé đụng vào Lục Chi Vũ, vì thế đi lên trước ôm lấy cô bé.

“Thiển Thiển, dạo này có nghe lời không?” Thẩm Thiên Trường ôm cô bé cười hỏi.

Lục Thiển Thiển mở to đôi mắt tròn xoe, gật đầu nói ngoan ngoãn: “Thiển Thiển ngoan lắm, vậy nên hôm qua cô Sáu còn đồng ý để cháu dẫn Đại Hoàng đi chơi nữa.


Lục Chi Vũ cũng tới trước mặt hai người, cô vươn tay nhéo má Lục Thiển Thiển: “Thiển Thiển, có thím Chín là cháu quên cô Năm luôn rồi hả?”
Lục Thiển Thiển vội vàng giãy ra khỏi lồng ngực Thẩm Thiên Trường, ôm lấy đùi Lục Chi Vũ: “Thiển Thiển đâu có quên cô, rõ ràng là cô Năm quên Thiển Thiển, hai lần trước đến cô Năm đều không có nhà, cô Sáu nói cô Năm bận đi làm, Thiển Thiển còn muốn hỏi có phải cô Năm thích đi làm nhất, không thích Thiển Thiển đúng không!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận