Dứt lời, Lục Diệu Nhung xoay người ra khỏi biệt thự.
Lục Chi Cửu đứng lên khỏi ghế xô pha, Thẩm Thiên Trường thấy thế cũng vội vàng đứng lên, Lục Chi Cửu vươn tay cầm lấy tay cô, hai người cùng đi ra khỏi phòng khách của căn biệt thự.
Lục Chi Y nhìn theo bóng lưng hai người, trong ánh mắt lóe lên sự phức tạp.
Lục Chi Vũ dựa vào ghế xô pha, thấy vẻ mặt khó dò của Lục Chi Y, Lục Chi Vũ bỗng bật cười: “Anh Cả, ánh mắt đó của anh là sao, không ngờ cũng có ngày Tiểu Cửu lấy vợ?”
Nghe thấy câu nói của Lục Chi Vũ, ánh mắt của Lục Chi Y cũng nhìn về phía cô, anh ta nhìn cô vài giây, vẻ mặt như cười như không.
Cái nhìn của anh ta khiến Lục Chi Vũ rùng mình, chủ yếu là vết sẹo trên mặt anh ta kết hợp với nụ cười khẩy này trông rất đáng sợ.
Nhưng Lục Chi Vũ chưa biết sợ ai bao giờ, cô nhìn thẳng vào vết sẹo trên mặt Lục Chi Y, tay chống cằm suy tư: “Anh Cả, có phải anh nên nghĩ tới việc xóa sẹo trên mặt rồi không? Hay là em giới thiệu cho anh mấy bác sĩ nhé?”
Mặc dù cô nhìn quen rồi, nhưng sau này trong nhà có thêm thành viên mới, làm trẻ con sợ thì không hay cho lắm.
Dường như bị chọc đúng chỗ đau, khuôn mặt của Lục Chi Y trầm xuống, ngọn lửa tức giận trong lòng cũng dấy lên.
Nhưng liếc thấy Lục Thiển Thiển đang xem tranh với Lục Chi Lộ, cuối cùng anh ta lại dằn cơn giận xuống: “Hai hôm trước anh tới thành phố Hải họp…”
Lục Chi Vũ thản nhiên nhìn anh ta, tỏ vẻ hờ hững với chuyện mà Lục Chi Y định nói.
Lục Chi Y mỉm cười: “Trùng hợp gặp thái tử nhà họ Diệp, hình như anh ta rất quan tâm tới hành tung của em…”
Sắc mặt của Lục Chi Vũ thay đổi đột ngột, cô ngồi thẳng lên khỏi ghế sô pha, nhìn Lục Chi Y với vẻ mặt uy hiếp: “Anh có nói gì với anh ta không?!”
Thấy Lục Chi Vũ phản ứng như vậy, Lục Chi Lộ ở bên cạnh không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, thế nên dạo này Lục Chi Vũ không về nhà họ Lục là có liên quan đến Diệp Lăng Nam?
Lục Chi Y chỉ cười không nói gì, xoay người về phòng thay quần áo.
Thấy anh ta không nói, Lục Chi Vũ vội vàng hô lên: “Lục Chi Y, nếu anh dám nói lung tung, em sẽ tung hết ảnh troll xấu xí của anh lên mạng!”
Nghe thấy Lục Chi Vũ nói vậy, Lục Thiển Thiển lập tức chạy tới bịt miệng cô: “Bố không xấu, cô Năm không được nói bố xấu!”
Miệng của Lục Chi Vũ bị Lục Thiển Thiển bịt kín, mọi lời nói đều bị chặn lại, chỉ có thể trợn mắt lườm nhau với Lục Thiển Thiển.
…
Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu ra khỏi biệt thự, đi theo Lục Diệu Nhung tới sân trước.
Ba người đi qua cổng mái vòm kiểu cổ xưa, tới cửa một căn phòng ở phía đông nam.
Cửa của căn phòng bị khóa, vết gỉ sắt loang lổ chứng tỏ đã rất lâu rồi không có ai mở căn phòng này ra.
Lục Diệu Nhung đứng ở cửa, vươn tay lục tìm trong ngực, cuối cùng lấy ra một chiếc chìa khóa.
Lỗ khóa cũng khô quắt vì han gỉ, Lục Diệu Nhung lần mò một lúc lâu mới mở được cửa, ông dùng sức đẩy cửa bước vào trong.
Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu cũng vào theo, đợi đến khi bước qua cửa, Thẩm Thiên Trường mới phát hiện đây không chỉ là một căn phòng, mà là một tòa nhà, được chia thành phòng trong và phòng ngoài, nhưng đồ dùng bên trong đều được phủ kín bởi vải trắng.
Lục Diệu Nhung tới cạnh bàn ở gian ngoài, xốc tấm vải trắng trên mặt bàn lên, lớp bụi bặm trên đó cũng bay lên theo, khiến không khí trở nên vẩn đục.
Thẩm Thiên Trường híp mắt lại, rốt cuộc cũng thấy rõ đó là một cái bàn kiểu cổ tím thẫm, Lục Diệu Nhung đi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống.
Ông đột nhiên cúi người kéo ngăn kéo dưới cùng bên phải ra, lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ màu tím.
“Tiểu Cửu, Cảnh Hành và Diệu Chi biết chuyện hai cháu đăng ký kết hôn rồi chứ?” Lục Diệu Nhung hỏi.
Lục Cảnh Hành và Lãnh Diệu Chi là tên của bố mẹ Lục Chi Cửu.
“Vâng, cháu đã nói với họ rồi.
”
Lục Diệu Nhung vừa vuốt râu vừa gật đầu, đẩy chiếc hộp gỗ về phía hai người.
“Hai đứa cầm cái này đi đi.
”
Lục Chi Cửu nhìn xuống cái hộp gỗ đó, trong mắt cũng hiện lên sự khó hiểu, nhưng đến cuối cùng anh chẳng hỏi điều gì, vươn tay cầm hộp gỗ lên: “Cháu cám ơn ông.
”
Lục Diệu Nhung nhìn chằm chằm vào cái hộp, trong ánh mắt như chứa đựng vô vàn cảm xúc.
“Tiểu Cửu, mấy lão già ở nước M không dễ đối phó đâu, có thể sau này các cháu sẽ gặp đôi chút khó khăn đấy.
”
Khóe miệng Lục Chi Cửu nhếch lên một đường cong lạnh lẽo: “Bọn họ còn không có tư cách quản chuyện của cháu.
”
Lục Diệu Nhung nhìn Lục Chi Cửu ở trước mặt, đây là đứa cháu mà ông từng tưởng rằng sẽ mất đi nó mãi mãi, nhưng sau khi tìm về, nó lại trưởng thành với tốc độ khó mà tin nổi, cuối cùng trở thành chủ nhân của cả dòng họ Lục.
Ông nhìn sự lạnh lùng ngạo nghễ trên mặt Lục Chi Cửu, vừa thấy vui mừng vừa phải thừa nhận rằng mình đã già thật rồi.
Lục Diệu Nhung xua tay với hai người, ra hiệu bọn họ đi ra ngoài trước.
Cả quá trình Thẩm Thiên Trường không nói một lời nào, chỉ đi ra khỏi căn phòng với Lục Chi Cửu.
Mãi đến khi đã đi xa, Thẩm Thiên Trường mới lên tiếng hỏi: “Lục Chi Cửu, có phải ông nội có chuyện gì không?”
Trạng thái vừa rồi của ông nội thực sự khiến cô cảm thấy là lạ.
“Ông không sao, chỉ là nhớ bà nội thôi.
”
“Bà nội?”
“Ừ, trước kia căn phòng đó là phòng của ông và bà, sau khi bà nội qua đời, ông mới chuyển đến biệt thự ở.
”
Thẩm Thiên Trường hơi ngẩn ngơ: “Bà nội… là người như thế nào?”
Lục Chi Cửu cười, nói bằng giọng dịu dàng: “Bà nội qua đời rất sớm, anh chưa từng gặp bà bao giờ, nhưng sân trước của nhà họ Lục là do bà nội tự tay thiết kế, bà xuất thân dòng dõi nhà nho, nhưng mười sáu tuổi đã ra nước ngoài du học, hơn nữa học thiết kế kiến trúc mà bất chấp sự phản đối của gia đình…”
Lục Chi Cửu dừng lại một chút: “Em đã nghe cái tên Lạc Tiêu bao giờ chưa?”
Thẩm Thiên Trường ngẫm nghĩ mấy giây, rốt cuộc cũng tìm ra cái tên này trong đầu: “Là kiến trúc sư thiết kế trang viên Linh Cảnh cho nhà họ Cố?”
“Ừ, cậu ta là đồ tôn của bà nội.
”
Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ ngạc nhiên, Lạc Tiêu là đồ tôn của bà nội Lục Chi Cửu?! Đọc truyện tại ngontinhhay.
com
“Hơn nữa biệt thự nhà họ Lục và Cẩm Viên là do dì Lý, cũng chính là thầy dạy của Lạc Tiêu đích thân thiết kế, sau khi xây xong Lạc Tiêu mới thiết kế trang trí bên trong.
”
Thẩm Thiên Trường há to miệng, nói chuyện cũng hơi lắp bắp: “Thế nên… thế nên… Cẩm Viên có giá cao như thế có một phần nguyên nhân là bởi vì nó là tác phẩm của hai danh nhân này?”
Lục Chi Cửu gật đầu: “Ừ, có thể nói là như thế.
”
“Nhưng vì sao phong cách của sân trước và biệt thự nhà họ Lục lại khác nhau nhiều đến thế?”
Thẩm Thiên Trường còn nhớ như in sự kinh ngạc trong lần đầu tiên đi qua cổng Nguyệt Môn và nhìn thấy ngôi biệt thự hiện đại này.
Lục Chi Cửu chớp mắt một cái: “Anh đoán đó là yêu cầu của ông nội, có thể là sợ nhìn cảnh nhớ người, bởi vì biệt thự được lên kế hoạch xây dựng sau khi bà nội qua đời.
”
Thẩm Thiên Trường thấy rất mới lạ, không ngờ bình thường trông ông cụ cởi mở vậy mà cũng đa sầu đa cảm như thế.
“Không ngờ ông nội lại là người trường tình như thế.
” Thẩm Thiên Trường cảm thán nói.
“Ừ, anh cũng vậy.
”
“Hứ?”
Lục Chi Cửu nhìn Thẩm Thiên Trường: “Bọn họ đều nói anh giống ông nội nhất.
”.