Quốc lộ vòng quanh biển được xây dựng men theo bờ biển hẹp dài của biển Tiển, chia thành đường vòng cung phía đông và đường vòng cung phía tây, cả con đường kéo dài mười mấy ki lô mét.
Thẩm Thiên Trường lái xe trên đường vòng cung phía tây.
Trên dọc đường đi, gió nhẹ phả vào mặt, nắng gắt nhưng không chói mắt, mặt biển Tiển yên ả êm đềm, đằng sau là người mà cô thích, Thẩm Thiên Trường thật sự hy vọng con đường này không có điểm kết thúc.
Thẩm Thiên Trường vặn tay ga tăng tốc, chiếc váy điểm hoa xanh trắng tung bay trong gió, trong trí nhớ của cô chưa bao giờ có khoảnh khắc nào thả lỏng và vui vẻ như thế, cô hỏi thật lớn tiếng: “Lục Chi Cửu, em vui lắm, anh có vui không?”
Lục Chi Cửu ngồi đằng sau cô mà cũng có thể tưởng tượng ra được nụ cười rạng rỡ trên mặt Thẩm Thiên Trường lúc này: “Anh rất vui.”
Nói đúng hơn thì chỉ cần ở bên cạnh Thẩm Thiên Trường, không có giây phút nào mà anh không vui.
“Anh vui như vậy rồi thì có gì thưởng cho em không?”
Nụ cười trên mặt Lục Chi Cửu trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết, nếu Thẩm Thiên Trường quay đầu lại thì sẽ phát hiện ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng trước giờ đang tỏa ra ánh hào quang kỳ lạ.
Cánh tay đang ôm eo Thẩm Thiên Trường siết chặt hơn, anh nhẹ nhàng nói “có” vào tai cô, sau đó cúi đầu cắn một cái vào vai cô.
Cơn đau ngưa ngứa truyền tới từ bả vai khiến Thẩm Thiên Trường hơi sửng sốt: “Chắc đây không phải phần thưởng của anh đấy chứ?”
Lục Chi Cửu càng cười tươi hơn, anh nói một câu vào tai cô: “Tối nay anh sẽ thưởng cho em.”
Đầu óc Thẩm Thiên Trường như nổ cái “đoàng”, tối nay… Thẩm Thiên Trường không muốn phủ nhận rằng cô bắt đầu nghĩ lung tung rồi…
Cô âm thầm cổ vũ cho mình, tối nay cô nhất định phải biểu hiện thật tốt, thắng thua phụ thuộc vào lần này cả!
Thẩm Thiên Trường lái xe nửa tiếng mới dừng lại ở ven đường.
Hiện tại đã đi được nửa con đường vòng quanh biển rồi, mà trên cái đảo nhỏ giữa hồ cách chỗ bọn họ không xa có một ngôi miếu.
Thẩm Thiên Trường kéo Lục Chi Cửu đi qua con đường được xây dựng nhân tạo để vào trong ngôi miếu đó.
Mặc dù trong miếu không có nhiều du khách, nhưng nhang khói lại vô cùng nghi ngút.
Tuy rằng Thẩm Thiên Trường không biết trong đó cung phụng thần tiên gì, nhưng cô cũng mua ba nén hương cho mình và Lục Chi Cửu, hai người thắp hương mang vào trong miếu.
Thẩm Thiên Trường nhìn dáng vẻ từ bi nghiêm trang của pho tượng thần, cô thành kính quỳ xuống tấm bồ đoàn trên mặt đất, nâng ba nén hương lên qua đỉnh đầu, sau đó nhắm mắt lại và vái ba vái một cách trang trọng.
Lục Chi Cửu kỳ thực không tin thần phật, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Thẩm Thiên Trường, anh cũng học cô vái ba vái.
Hai người vái tượng thần xong thì ra khỏi miếu, lúc đó Thẩm Thiên Trường mới lên tiếng hỏi Lục Chi Cửu: “Lục Chi Cửu, vừa rồi anh cầu nguyện điều gì?”
Lục Chi Cửu hơi nhướng lông mày lên, anh không hề biết là có bước cầu nguyện này.
“Anh không cần cầu nguyện.”
“Hứ?”
Lục Chi Cửu nhìn Thẩm Thiên Trường, đôi mắt thăm thẳm như đáy hồ: “Bởi vì nguyện vọng của anh đã trở thành sự thật rồi.”
Thẩm Thiên Trường nghĩ lại cũng thấy đúng, chắc hẳn trên đời này không có thứ gì Lục Chi Cửu muốn mà không có được.
“Em cầu nguyện điều gì?” Lục Chi Cửu hỏi.
Thẩm Thiên Trường hừ một tiếng, lấy ngón tay đặt lên môi mình rồi “suỵt” một cái: “Cái này không thể nói ra, nói ra sẽ mất linh.”
Lục Chi Cửu dở khóc dở cười, vậy vừa rồi cô còn hỏi anh cầu nguyện điều gì.
Hai người ra khỏi miếu, Thẩm Thiên Trường lại nhìn thấy trên cây thông cổ thụ ngoài cổng miếu treo rất nhiều túi phúc màu đỏ.
Cô kéo Lục Chi Cửu tới cái quán nhỏ bán túi phúc ở bên cạnh, lấy tiền ra mua hai túi phúc.
Chủ quán đưa một cây bút lông cho Thẩm Thiên Trường, hình như chủ quán không nói được, chỉ dùng tay ra hiệu hai người viết lên túi phúc.
Thẩm Thiên Trường ngẫm nghĩ một lát rồi viết hai chữ “Thiên Trường” lên cái túi của mình.
Sau đó cô lại đưa bút cho Lục Chi Cửu, Lục Chi Cửu rất ăn ý viết lên túi phúc của mình: “Địa Cửu.”
Thẩm Thiên Trường hài lòng nhìn hai chiếc túi, cô lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh, sau đó bước tới gần cây thông.
Thẩm Thiên Trường buộc hai túi phúc lại với nhau, Lục Chi Cửu vươn tay ra cầm lấy, nhẹ nhàng quăng lên phía trên, hai túi phúc có dòng chữ “Thiên Trường Địa Cửu” nhẹ nhàng treo trên cành cây.
Sau khi treo hai chiếc túi lên, hai người quay lại con đường cũ lấy xe điện.
Thẩm Thiên Trường đi sau lưng Lục Chi Cửu, nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, cô bỗng nghĩ đến điều gì đó, bèn lấy điện thoại chụp lại bóng lưng ấy, sau đó đăng cả bức ảnh này và bức ảnh túi phúc vừa rồi lên khoảnh khắc (story).
Cô không viết gì hết, chỉ check in vị trí biển Tiển.
Lục Chi Cửu đang đi đằng trước, Thẩm Thiên Trường vừa đăng ảnh xong thì anh cũng quay đầu lại.
Thấy cô đứng tại chỗ nghịch điện thoại, anh nhíu mày lại: “Thẩm Thiên Trường.”
Nghe thấy tiếng gọi của anh, Thẩm Thiên Trường vội vàng cất điện thoại đi, cười hì hì chạy tới bên cạnh anh.
Nhìn dáng vẻ này của cô, Lục Chi Cửu nghĩ rằng sau này phải luôn để mắt đến cô mới được.
Hai người đi tới bên cạnh xe điện, Lục Chi Cửu bỗng lên xe trước, Thẩm Thiên Trường nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu: “Chẳng phải vừa rồi anh nói là không biết đi sao?”
Lục Chi Cửu nói thản nhiên: “Vừa rồi không chắc chắn là có biết đi hay không, bây giờ anh chắc là anh biết đi.”
Thực ra Lục Chi Cửu đã từng lấy được bằng đua xe máy, vừa rồi xem Thẩm Thiên Trường lái xe điện, anh mới biết mình đã phức tạp hóa vấn đề lên rồi.
Thấy anh chắc chắn như thế, Thẩm Thiên Trường cũng không nói gì nữa, yên tĩnh ngồi đằng sau anh.
Cô vươn tay ôm lấy eo anh, tựa vào sau lưng anh.
Hai người đi dọc con đường gần một tiếng, lúc trở lại khách sạn Quan Hải thì đã gần sáu giờ rồi.
Cao nguyên và đồng bằng có sự chênh lệch thời gian, vậy nên vào lúc này thành phố Vân đã sắp tối rồi, nhưng ở thành phố Nhĩ thì vẫn còn sáng như ban ngày.
Thẩm Thiên Trường về phòng mới mở điện thoại ra, cô phát hiện WeChat của mình đã sôi trào lên rồi!
Khoảnh khắc mà cô đăng có năm mươi mấy bình luận, nhưng vấn đề là nick WeChat của cô chỉ có ba mươi bạn.
Cô mở khoảnh khắc ra, thấy một mình Trần Tử Nhiễm đã chiếm hai mươi mấy bình luận, cô nàng này và Tống Ngưng Y ngang nhiên trò chuyện ở đó luôn.
Thẩm Thiên Trường dở khóc dở cười, tin nhắn WeChat chưa đọc cũng có rất nhiều, thấy Lục Chi Vũ cũng gửi tin nhắn đến, Thẩm Thiên Trường bèn ấn vào xem.
[Thứ đó dùng theo sách hướng dẫn, còn nước còn tát vậy.]
Thứ đó? Thế là Thẩm Thiên Trường trả lời lại: [Chị Tiểu Vũ đang nói đến tinh dầu mà chị bảo vú Trần đưa em à?]
Lục Chi Vũ: [Ừ, chị phải tốn công sức lắm mới lấy được đấy, em phải sử dụng cho tốt vào.]
Thực ra Thẩm Thiên Trường vẫn không rõ vì sao Lục Chi Vũ lại đưa cô một hộp tinh dầu: [Chị Tiểu Vũ, tinh dầu đó dùng để làm gì?]
[Trợ hứng, tốt về mặt đó của đàn ông.]
Khuôn mặt Thẩm Thiên Trường lập tức đỏ rực, trợ hứng?? Tốt cho đàn ông??
“…”
[Tóm lại em cứ thử xem, nếu thật sự không có hiệu quả thì về khám bác sĩ.
Bây giờ y học phát triển, không thể nào bó tay được.]
Thẩm Thiên Trường choáng váng thật sự, cô đỏ mặt nhìn Lục Chi Cửu bằng ánh mắt đầy nghi ngờ khi anh đang chuẩn bị đi tắm, chẳng lẽ anh có vấn đề thật sao??
Cô chỉ cho rằng anh nhạt nhẽo thôi, nhạt nhẽo với “không được” là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà!.