Thiên Trường Chi Cửu


Sau khi kết thúc cuộc gọi với Thịnh Lam, Thẩm Thiên Trường nói với Hà Tịch ở ghế trước.
“Vừa rồi Tạ Lan Doãn nói gì?”
“Hỏi chúng ta đang ở đâu, tôi nói rằng chúng ta đang tới Ủy ban điều tiết chứng khoán, tối nay sẽ trả lời cô ta.”
“Ừm.”
Thẩm Thiên Trường nhắm mắt lại tựa vào ghế xe.
Vừa rồi cô cũng nghe thấy Thịnh Lam nói rằng Thẩm Thiên Ca đã vào tù rồi, chỉ là không muốn nói nhiều với Thịnh Lam mà thôi.

Từ lúc xuống máy bay đến giờ không hề có ai nói chuyện của Thẩm Thiên Ca cho cô, hiển nhiên người khác cũng không biết.
Thẩm Thiên Ca vào tù rồi? Bị bắt rồi ư?
Nguyên nhân là gì?
Cô nhớ tới hôm Lục Chi Cửu nói với cô là để anh xử lý Thẩm Thiên Ca.
Đây là cách xử lý của Lục Chi Cửu sao?
Còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì mấy người đã tới trước cửa Ủy ban điều tiết chứng khoán.
Sau khi Tống Ngưng Y đỗ xe, ba người cùng vào Ủy ban điều tiết chứng khoán.
Thực ra Ủy ban điều tiết chứng khoán đã hết giờ làm việc từ lâu rồi, hơn nữa trên thực tế Ủy ban điều tiết chứng khoán không có quyền tạm giam người khác, nhưng bởi vì đột nhiên đưa Trần Tử Nhiễm và Ninh Trạch Tây đến tra hỏi nên viên chức của Văn phòng giám sát chứng khoán vẫn chưa tan làm.
Hơn nữa không biết có phải là đang cố ý chờ Thẩm Thiên Trường đến hay không mà bọn họ kéo dài từ sáng đến tận bây giờ.
Bởi vì lúc trước Tống Ngưng Y từng làm ở Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân, vậy nên cũng từng liên lạc khá nhiều với Ủy ban điều tiết chứng khoán.


Sau khi ba người tới Ủy ban điều tiết chứng khoán, người của Văn phòng giám sát liền dẫn một mình Thẩm Thiên Trường tới phòng làm việc của Trưởng phòng.
Trưởng phòng của Văn phòng giám sát chứng khoán là Lý Chính Hào, năm nay gần bốn mươi tuổi, đã làm mười mấy năm trong Văn phòng giám sát.

Sau khi Phó Cục trưởng Ôn Khải Lương thất thế, nghe nói ông ta là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí Phó Cục trưởng.
Sau khi Thẩm Thiên Trường vào phòng, cô ngồi đối diện với Lý Chính Hào, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
“Trưởng phòng Lý, tôi là Thẩm Thiên Trường, người phụ trách chính của Tài chính Thiên Nhiên.”
Lý Chính Hào ngước mắt nhìn Thẩm Thiên Trường.
Đây là một cô gái xinh đẹp, hơn nữa còn là một cô gái có năng lực khiến nhiều cặp mắt phải chú ý tới.
“Có biết vì sao hôm nay tôi lại gọi công ty của các cô tới không?”
“Biết.

Cấp dưới của tôi nói là có người tố cáo công ty chúng tôi giao dịch trái quy định, Trưởng phòng Lý gọi đồng nghiệp của tôi đến hỏi một buổi chiều, không biết đã hỏi rõ chưa?”
Lý Chính Hào thản nhiên cầm ấm trà trên bàn rót vào tách trà nhỏ, sau đó chậm rãi đặt trước mặt Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường nhìn tách trà trước mặt nhưng không động đến nó.
“Tài chính Thiên Nhiên đúng là không có vấn đề gì cả.”
Thẩm Thiên Trường nhướng mày, vậy vì sao mãi mà không chịu thả người.

“Nhưng bị tố cáo là thật, hôm nay cấp dưới của tôi tới công ty của cô Thẩm dẫn người tới đây xét hỏi cũng là làm theo quy định, mong cô Thẩm bỏ quá cho.”
“Trưởng phòng Lý là vì chờ tôi đến?”
Không tệ, thông minh lắm.
“Hình như cô Thẩm có thù hận gì với Viễn Thông thì phải?”
Bàn tay của Thẩm Thiên Trường bỗng siết chặt lại.
“Cớ sao Trưởng phòng Lý lại nói như vậy?”
“Tài chính Thiên Nhiên mới thành lập ba tháng mà đã bị xí nghiệp đầu lĩnh trong ngành để mắt tới, thậm chí dùng cả mối quan hệ trong Ủy ban điều tiết chứng khoán để chèn ép, hiển nhiên Tài chính Thiên Nhiên rất quan trọng đối với Viễn Thông.”
Nói đúng hơn thì phải là uy hiếp.
“Trưởng phòng Lý là mối quan hệ đó của Viễn Thông?”
Tuy rằng Thẩm Thiên Trường hỏi rất thẳng thừng, nhưng trong lòng cô đã biết Lý Chính Hào có lẽ không đứng về phía Viễn Thông, nếu không ông ấy sẽ không dễ dàng để lộ Viễn Thông như thế.
Lý Chính Hào nở một nụ cười đầy ẩn ý, cả hai đều biết bọn họ chỉ đang thăm dò nhau mà thôi.
“Cô Thẩm đề cao tôi quá rồi, một Trưởng phòng nhỏ bé như tôi sao có thể lọt vào mắt Viễn Thông được.”
Nếu ông ấy không lọt được vào mắt Viễn Thông, vậy thì còn ai trong Ủy ban điều tiết chứng khoán đáng để Viễn Thông coi trọng?
Đáp án quá rõ ràng rồi.
“Trưởng phòng Lý cũng không thích Viễn Thông à?”
Thẩm Thiên Trường dùng chữ “cũng” tỏ ý xác nhận vấn đề chưa nhận được câu trả lời trực tiếp vừa rồi.

“Cũng không hẳn, hẳn là cô Thẩm phải biết rằng mới đây Ủy ban điều tiết chứng khoán xảy ra một chuyện lớn, nguyên Phó Cục trưởng bị cách chức bởi vì làm trái kỷ luật một cách nghiêm trọng.”
“Ừm, tôi còn biết Trưởng phòng Lý là ứng cử viên sáng giá tiếp nhận chức Phó Cục trưởng.”
Lý Chính Hào nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, dùng tay ra hiệu cho Thẩm Thiên Trường uống.
Thẩm Thiên Trường bưng lên uống một ngụm, cô lập tức nhận ra đây là trà Mao Tiêm mới nhất năm nay của thành phố Quận, cô đã từng uống mấy lần lúc tới nhà họ Lục thăm ông cụ.
“Hiện nay bên ngoài đều đang đồn rằng tôi là ứng cử viên sáng giá tiếp nhận chức Phó Cục trưởng, cô Thẩm có tin rằng kết quả cuối cùng sẽ khiến các cô phải ngạc nhiên không?”
Thẩm Thiên Trường không nói gì, cô đột nhiên nhớ lại tình hình nội bộ của Ủy ban điều tiết chứng khoán mà Tống Ngưng Y đã nói với cô trên đường tới đây.

Trước khi Ôn Khải Lương nhậm chức, Lý Chính Hào cũng đã từng là ứng cử viên sáng giá cho chức Phó Cục trưởng, nhưng cuối cùng người ngồi lên vị trí này lại là Ôn Khải Lương – một người mới vào Ủy ban điều tiết chứng khoán năm năm.
Quả thật là khiến người khác ngạc nhiên không thôi.
Cô thản nhiên nhìn Lý Chính Hào, trong mắt có sự nghiền ngẫm và tò mò, chuyện này thú vị đấy.
“Cục trưởng Tôn của chúng tôi cũng là Bá Nhạc(*) của Ôn Khải Lương, lúc không có ai ngoài Ôn Khải Lương luôn gọi Cục trưởng Tôn của chúng tôi là thầy…”
(*) Bá Nhạc: Nhân vật sống vào thời Xuân Thu Trung Quốc, có tài tìm ngựa tốt, sau này được sử dụng để chỉ người biết phát hiện, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.
“Nhưng sau khi Ôn Khải Lương bị bắt, ngay cả Cục trưởng Tôn cũng không thể cứu ván được.

Cô Thẩm, cô có cảm thấy người làm Ôn Khải Lương vào tù rất có thủ đoạn không?”
“Tôi nên nói là Tài chính Thiên Nhiên rất đáng gờm, hay là nói thực lực của cô Thẩm rất đáng gờm?”
Thẩm Thiên Trường nở một nụ cười bình thản: “Rốt cuộc Trưởng phòng Lý muốn nói điều gì?”
“Tôi cũng không vòng vo với cô nữa.

Tài chính Thiên Nhiên có thứ mà tôi muốn, tôi biết trên người tôi cũng có thứ mà cô Thẩm muốn, vậy nên tôi hy vọng chúng ta có thể trò chuyện theo phương thức hợp tác cùng có lợi.


Không biết cô Thẩm thấy đề nghị của tôi thế nào?”
Rốt cuộc cũng nói rõ rồi.
“Trưởng phòng Lý khinh thường chức Phó Cục trưởng.”
Thẩm Thiên Trường nói trúng phóc.
“Tôi tận tụy làm mười mấy năm trong Ủy ban điều tiết chứng khoán, dù là chức Trưởng phòng hay là Phó Cục trưởng thì cũng chỉ là một câu nói đơn giản của người khác mà thôi.

Nếu không thể ngồi lên vị trí cao hơn thì vị trí nào cũng giống nhau cả.”
“Nhưng dựa vào đâu mà Trưởng phòng Lý cho rằng Tài chính Thiên Nhiên có thể giúp ông?”
“Bởi vì hiện nay không còn mấy ai đáng để Viễn Thông coi là cái gai trong mắt nữa, huống chi vụ việc hôm nay là do đích thân Cục trưởng Tôn ra lệnh.”
Lý Chính Hào đã nói rất rõ rồi, Viễn Thông âm thầm cấu kết với Cục trưởng Tôn, thậm chí không loại trừ khả năng Tôn Kham và Viễn Thông có mối quan hệ ràng buộc chặt chẽ với nhau.
Thẩm Thiên Trường âm thầm thở dài một hơi, Năng lượng Viễn Thông quả nhiên không phải đối tượng dễ đối phó, nhưng tình cờ lại mang nhân vật Lý Chính Hào này tới cho Tài chính Thiên Nhiên.
Lý Chính Hào muốn lên làm Cục trưởng, mà Tài chính Thiên Nhiên lại là đối tượng bị Viễn Thông nhắm tới, khả năng hai bên hợp tác với nhau là cực kỳ lớn, lập trường và lợi ích đều giống nhau.
“Vì sao Cục trưởng Lý lại cho rằng Tài chính Thiên Nhiên có thể thắng được Viễn Thông?”
Lý Chính Hào lại từ tốn pha một ấm trà, túi trà còn rất mới, hôm nay ông ta mới bóc ra.
Con người Lý Chính Hào không có sở thích gì đặc biệt ngoài việc nghiên cứu lá trà.
Loại Mao Tiêm thượng hạng này hằng năm chỉ được sản xuất rất ít ở thành phố Quận, hàng cao cấp của loại thượng hạng chỉ sản xuất không quá mười hộp mỗi năm.

Nhất là trong năm nay, thành phố Quận gặp hạn hán nghiêm trọng nhất trong mấy chục năm qua, lượng mưa ít, nghe nói số lượng Mao Tiêm cao cấp được sản xuất ở thành phố Quận chỉ có năm hộp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận