Cơn lốc xoáy màu đen trong mắt Lục Chi Cửu gần như muốn hút Thẩm Thiên Trường vào bên trong, anh trực tiếp đưa tay giữ chặt tay phải của cô…
Ngay lập tức, Thẩm Thiên Trường sờ thấy rồi…
Thẩm Thiên Trường vô thức muốn rụt tay lại.
Nhưng Lục Chi Cửu lại nhanh hơn một bước, anh hôn cô, tách hai hàm răng của cô ra, dây dưa với môi lưỡi của cô.
Thẩm Thiên Trường cảm thấy mình đã choáng váng đến mức không chịu nổi, chỉ có thể tiếp nhận một cách bị động, không biết Lục Chi Cửu đã nói gì bên tai mà cô cũng mơ hồ đồng ý.
Một giây trước khi mất hết ý thức, cô chỉ cảm thấy bản thân bị Lục Chi Cửu ném lên trên giường, sau đó hơi thở nóng bỏng của anh ập uống…
Lục Chi Cửu mới chỉ cởi được hai cúc áo của Thẩm Thiên Trường ra thì phát hiện cô không động đậy gì nữa, hơi thở lúc nông lúc sâu cũng truyền đến.
Vậy mà cô gái này lại ngủ say rồi!
Lục Chi Cửu nhìn dáng vẻ xinh đẹp lúc ngủ của cô thì âm thầm thở dài, anh cố gắng nhẫn nhịn nỗi kích động đã đánh thức mình, đắp chăn cho cô xong anh lại bất lực đi vào nhà tắm một lần nữa.
Lại là tắm nước lạnh, nhưng lần này có làm thế nào cũng không kìm nén được sự nóng nực khó chịu trong người anh.
Anh đi sang căn phòng bên cạnh, lục trong tủ ra một bao thuốc lá, sau đó châm một điếu.
Anh biết hút thuốc, nhưng bình thường cực kỳ ít hút, chỉ khi nào tâm trạng quá kích động mới hút một điếu để cảm xúc của bản thân dần được hóa giải dưới tác dụng của nicotin.
Năm giờ sáng ngày hôm sau, Thẩm Thiên Trường tỉnh giấc, cô vùng vẫy ngồi dựa vào đầu giường.
Đúng rồi, cô vẫn nhớ là tối hôm qua vì muốn tăng thêm lòng dũng cảm cho nên cô đã uống rất nhiều rượu, sau đó đi vào phòng của Lục Chi Cửu, cuối cùng chỉ nhớ là Lục Chi Cửu nói có cần anh chứng minh bản thân không…
Sau đó… Cô hoàn toàn không nhớ gì cả.
Cô bất giác nhìn xuống ngực mình, quần áo ở nhà vẫn đang mặc trên người, ngoại trừ cảm giác đau đầu sau cơn say thì cơ thể cô cũng không có gì không ổn, trong phòng cũng chỉ có một mình cô.
Có nghĩa là… tối qua vốn không xảy ra bất cứ chuyện gì?
Trời xanh ơi, Thẩm Thiên Trường suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, đã đến thế rồi mà vẫn không làm gì được Lục Chi Cửu!
Thẩm Thiên Trường tiu nghỉu nằm xuống giường, cô bất lực nhìn lên trần nhà, trong lòng tràn ngập cảm giác thất bại sâu sắc.
Mãi cho đến khi trời sáng hẳn, cô dậy đánh răng rửa mặt qua loa rồi đến phòng bên cạnh vốn dĩ cô vẫn ở để lấy thay quần áo.
Lục Chi Cửu lại không có ở đây cũng khiến cho cô giảm bớt cảm giác ngại ngùng.
Thay quần áo xong cô xuống phòng khách, ai biết vừa mở cửa phòng bếp ra thì đã thấy Lục Chi Cửu đang đứng ở bàn bếp chuyên tâm nấu cháo.
Cảm giác bối rối vừa mới mất đi nay lại lập tức bùng lên trong cô, cô đi đến bàn ăn rồi ho khan một tiếng: “Anh vẫn chưa đi làm à?”
Lục Chi Cửu quay đầu nhìn cô, mắt anh xuất hiện quầng thâm, vừa nhìn là biết do tối qua ngủ không ngon giấc.
Anh nhíu mày: “Tỉnh rồi à?” Nguồn: ngontinh hay.
com
Thẩm Thiên Trường lúng túng sờ tóc: “Vâng, hình như em hơi say.
”
Lục Chi Cửu nghĩ đến chuyện ở giây phút cuối cùng người phụ nữ này lại ngủ mất, ánh mắt anh càng âm u hơn: “Sau này đừng uống nhiều rượu như thế nữa.
”
Thẩm Thiên Trường chột dạ nhìn đi chỗ khác, nếu không phải để tăng thêm lòng dũng cảm thì còn lâu cô mới uống nhiều rượu như thế.
“Anh biết nấu cơm à?” Thẩm Thiên Trường nhìn chiếc nồi trên bếp rồi nghĩ nên chuyển chủ đề như thế nào mới phải.
“Chỉ biết nấu cháo.
”
Lục Chi Cửu lại không có ý định buông tha cho cô: “Thẩm Thiên Trường, em tuyệt đối không cần phải nghi ngờ người đàn ông của em có vấn đề ở phương diện đó.
”
“…”
Thẩm Thiên Trường hận không thể đánh cho bản thân mình của tối hôm qua một trận, trước là vì mê trai mà xảy ra tai nạn, sau vì tham lam sắc đẹp mà uống đến bất tỉnh nhân sự!.