Thiên Trường Chi Cửu


“Năm triệu đủ không?”
Thẩm Nhiên và Triệu Hàm sững sờ trước câu hỏi của Thẩm Thiên Trường.
“Cháu vào nhà họ Thẩm từ năm tám tuổi, trừ đi bốn năm cháu sống ở thành phố Noãn thì theo như cách ‘nuôi dưỡng và dạy bảo’ của nhà họ Thẩm dành cho cháu, mỗi năm trả năm trăm ngàn tệ là hoàn toàn đủ rồi chứ?”
“Thẩm Thiên Trường, cô nói thế là có ý gì vậy? Cô coi nhà họ Thẩm này là khách sạn bên ngoài muốn đến thì đến, muốn đi thì thanh toán hay sao?” Rõ ràng Triệu Hàm đã bị lời nói của Thẩm Thiên Trường kích thích.
“Có gì khác biệt sao?” Thẩm Thiên Trường cười lạnh, bao năm qua cô ở nhà họ Thẩm có khác gì so với việc ra ngoài thuê trọ đâu.
Mà Thẩm Thiên Trường cô sẽ thanh toán hết tiền phòng trong ngày hôm nay!
“Bám víu được vào người có tiền có khác, ăn nói cũng mạnh miệng hẳn! Thẩm Thiên Trường, cô cứng rắn chuyển ra ngoài tôi không cản được, nhưng không có sự đồng ý của Triệu Hàm tôi thì cô đừng hòng nghĩ đến chuyện có thể tách hộ khẩu.” Triệu Hàm tuyên bố.

Cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng biết thói tự cho là đúng của Thẩm Thiên Vũ được bắt nguồn từ đâu rồi, thói tự cho là đúng này vốn chính là căn bệnh “di truyền” của nhà họ Thẩm!
Người nhà họ Thẩm luôn tự cho rằng có thể nắm chặt Thẩm Thiên Trường trong lòng bàn tay, bất kể là chuyện mở công ty hay là chuyện yêu đương với Lục Chi Cửu, chỉ cần là chuyện có lợi đối với Thẩm Thiên Trường thì bọn họ sẽ phản đối cật lực.
“Bác dâu Cả, hôm nay là ngày cuối cùng cháu coi bác là người lớn trong nhà, bắt đầu từ ngày mai, cháu sẽ dùng năm triệu tệ để mua đứt thứ gọi là ‘ân tình’ mà nhà họ Thẩm đã dành cho cháu, còn về chuyện tách hộ khẩu cháu cũng đã tự có dự tính rồi.

Cháu không còn gì để nói nữa, chúng ta tự lo cho chính mình đi thôi.”
Nói xong, Thẩm Thiên Trường dứt khoát quay người đi thẳng về phòng mình, tối nay cô cũng không ra ngoài nữa, cứ coi như đêm cuối cùng ở đây.
Về đến phòng mình, cô lập tức ngã ra giường, cuộc tranh luận với người nhà họ Thẩm mới đây là chuyện mà bao nhiêu năm qua cô muốn làm nhưng không làm được, việc làm căng ngay trước mặt người nhà họ Thẩm khiến cô cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Lúc này sau lưng cô đã chảy đầy mồ hôi, nhưng dư vị của tất cả những gì đã nói đã làm ban nãy chỉ khiến cô cảm thấy sảng khoái hơn bao giờ hết!
Đắm chìm trong cảm giác thỏa mãn, Thẩm Thiên Trường từ từ đi vào giấc ngủ.

Cô mơ một giấc mơ, trong giấc mơ đó, cô nhìn thấy Trần Tử Nhiễm đang đứng trong sân bóng rổ cũ nát của trường Đại học S tươi cười với cô, Thẩm Thiên Trường quay đầu lại thì nhìn
thấy Lục Chi Cửu đứng ở bên cạnh mình, Trần Tử Nhiễm hét to với cô, tuy rằng ở khoảng cách rất xa nhưng Thẩm Thiên Trường vẫn nghe rõ lời cô ấy nói: Thẩm Thiên Trường, chắc chắn cậu sẽ hạnh phúc!

Mãi cho đến khi giấc mộng đẹp bị một âm thanh lớn phá vỡ, Thẩm Thiên Trường bừng tỉnh, cô phát hiện sắc trời đã tối, mây đen bao phủ dự báo sắp có một trận mưa lớn.
Cô lần sờ tìm điện thoại của mình để xem giờ, lúc này đã là năm giờ chiều, không ngờ cô đã ngủ cả một buổi chiều rồi.

ngontinhhay.com
Trong mục tin nhắn điện thoại có rất nhiều tin nhắn cô chưa đọc, chủ yếu là do Trần Tử Nhiễm gửi tới, có một tin là của Trần Tử Mặc gửi.
Cô thông báo tin tức tốt cho từng người xong thì cảm thấy hơi đói.
Lúc này vẫn chưa đến giờ ăn cơm tối của nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Trường ra khỏi phòng đi thẳng đến nhà bếp tìm gì đó để ăn.
Vào bếp mở tủ lạnh ra, cô phát hiện bên trong chỉ còn lại hai chiếc bánh kem lạnh, không còn gì nữa hết.


Cuối cùng, cô chỉ đành lấy một hộp sữa tươi ra uống, đang chuẩn bị rời khỏi đó thì lại thấy Thẩm Thiên Vũ đứng ở cửa bếp.
“Chẳng phải đã nói là muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Thẩm hay sao, sao vẫn còn mặt mũi mà ăn đồ ăn của nhà họ Thẩm vậy?” Thẩm Thiên Vũ khinh bỉ nhìn Thẩm Thiên Trường, một bên mặt bị tát lúc trưa đã được xử lý, ngoại trừ việc vẫn còn in rõ năm ngón tay thì về cơ bản cũng đã bớt sưng rồi.
“Tôi bỏ ra năm triệu tệ chẳng lẽ lại không thể mua được một bữa cơm hay sao?”
“Đương nhiên là có thể, nhưng nhà họ Thẩm tiếp đón không được chu đáo, không biết cô muốn ăn cơm nên cũng không chuẩn bị gì.

Nhưng trong tủ lạnh vẫn còn hai chiếc bánh kem vị chocolate mousse tôi mới mua về, hay là cô ăn cái đó đi.” Không biết Thẩm Thiên Ca có mặt trong phòng ăn từ bao giờ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận