Ngày hôm sau khi Thẩm Thiên Trường tỉnh lại đã là giữa trưa, lúc này Lục Chi Cửu đã sớm đến công ty, anh để lại cho cô một bàn đồ ăn sáng đã nguội lạnh, Thẩm Thiên Trường hâm lại trong lò vi sóng xong rồi ăn qua loa.
Nhà họ Trần nằm ở khu Vân Đông của thành phố Vân, muốn lái xe từ chung sư Sâm Lan thuộc khu Vân Trung đến đó cũng phải mất một giờ.
Thẩm Thiên Trường nhìn đồng hồ, bây giờ đã có thể đi đón Trần Tử Nhiễm được rồi, cô thay quần áo rồi ra khỏi nhà.
Tuy rằng Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm đã quen nhau nhiều năm nhưng cô chưa bao giờ đến nhà Trần Tử Nhiễm, nguyên nhân chủ yếu cũng là bởi vì mấy năm học đại học cô gần như luôn ở lại Đại học S, rất ít khi về thành phố Vân, bao gồm cả thời gian nghỉ đông lẫn nghỉ hè.
Thẩm Thiên Trường lái xe đến trước cổng nhà họ Trần thì phát hiện không thấy bóng dáng Trần Tử Nhiễm đâu.
Cô ngờ vực lấy điện thoại ra xem thì vẫn chưa thấy cô ấy trả lời tin nhắn mà mình gửi từ một tiếng trước.
Cô nhíu mày gọi điện thoại cho Trần Tử Nhiễm nhưng không có ai bắt máy.
Trong lòng cô xuất hiện một dự cảm không lành, chắc không phải đến giờ này rồi mà Trần Tử Nhiễm vẫn chưa ngủ dậy đấy chứ?
Lúc này đã là một giờ chiều rồi, từ nhà họ Trần đến sân bay thành phố Vân mất khoảng bốn mươi phút lái xe, mà chuyến bay của Ninh Trạch Tây sẽ hạ cánh lúc hai giờ, nếu không xuất phát thì sẽ muộn giờ mất.
Cô liên tục gọi mấy cuộc cho Trần Tử Nhiễm nhưng đều không có ai nghe.
Thẩm Thiên Trường gõ gõ ngón tay vào vô lăng một cách bất lực hơi bất lực, cô suy nghĩ một lúc, chỉ đành gọi cho Trần Tử Mặc.
Vốn dĩ cô chỉ muốn Trần Tử Mặc gọi cho người nhà để nhờ họ gọi Trần Tử Nhiễm dậy giúp cô nhưng không ngờ Trần Tử Mặc lại đang ở nhà.
Kết thúc cuộc gọi với Trần Tử Mặc, không đến mười phút sau, cổng lớn nhà họ Trần được mở ra, Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Trần Tử Mặc đang mặc một bộ quần áo ở nhà, anh ta đang nhìn cô với vẻ mặt đầy bất lực.
Thẩm Thiên Trường vừa nhìn ánh mắt của Trần Tử Mặc thì đã hiểu ra, Trần Tử Nhiễm khi ngủ dậy cực kỳ hay cáu gắt, có lẽ ngay cả Trần Tử Mặc cũng không gọi cô nàng dậy được.
Cô xuống xe đi đến trước mặt Trần Tử Mặc: “Tiểu Nhiễm vẫn chưa chịu dậy sao?”
Trần Tử Mặc bất lực: “Con bé nói nếu tôi còn gọi nữa thì nó sẽ giết tôi.”
“…”
Thẩm Thiên Trường không nhịn được có chút đồng tình với Trần Tử Mặc, chắc từ nhỏ anh ta phải đau đầu với cô em gái Trần Tử Nhiễm này lắm đây.
“Vậy anh dẫn tôi đi xem sao.”
Thẩm Thiên Trường đi theo Trần Tử Mặc đi vào nhà họ Trần.
Vừa vào cổng là phải đi qua một vườn hoa rộng lớn, quả nhiên là giống như lời Trần Tử Nhiễm nói, trong vườn trồng đầy hoa diên vĩ, tuy rằng bây giờ đã là cuối tháng bảy, đã là mùa hoa diên vĩ tàn rồi nhưng trong vườn vẫn có không ít hoa đang nở, màu xanh lam, màu tím được điểm xuyết trên nền màu xanh lục tạo cảm giác xinh đẹp lạ thường.
Trần Tử Mặc dẫn Thẩm Thiên Trường đến trước cửa phòng của Trần Tử Nhiễm ở trên tầng hai.
Trần Tử Nhiễm không có thói quen khóa cửa lúc ngủ, Thẩm Thiên Trường vặn tay nắm cửa rồi đi thẳng vào phòng.
Căn phòng lấy màu tím nhạt làm màu chủ đạo, đồ đạc trong phòng được bày trí một cách cực kỳ tao nhã tinh tế, thể hiện gu thẩm mỹ xuất sắc của chủ nhân căn phòng.
Thẩm Thiên Trường đi đến nhìn cái bọc ở trên giường: “Tiểu Nhiễm, dậy thôi.”
Người trên giường nghe thấy tiếng động chỉ trở mình chứ không nói gì.
Thẩm Thiên Trường tiếp tục lên tiếng: “Tiểu Nhiễm, cậu với tớ đã hẹn trước là hôm nay đi đón Ninh Trạch Tây đó, cậu đang muốn cho tớ leo cây đấy hả?”
Người trên giường lập tức không động đậy gì nữa.
Thẩm Thiên Trường bước lên phía trước vén chăn ra: “Trần Tử Nhiễm, mau dậy cho tớ!”
Trần Tử Nhiễm cau mày nhắm mắt, miệng quát lớn: “Tớ buồn ngủ, tớ muốn ngủ!”
Thẩm Thiên Trường nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn không có ý định rời giường của Trần Tử Nhiễm thì chậm rãi móc điện thoại ra, cô lục lại trong mục video được một video từ mấy năm trước, cô tăng âm lượng đến mức to nhất rồi ấn nút phát..