Thiên Trường Chi Cửu


“Tôi! Trần Tử Nhiễm… xin thề với trời! Từ nay về sau sẽ không yêu nữa hu hu hu…” Giọng nói từ trong điện thoại của Thẩm Thiên Trường vang lên, Trần Tử Nhiễm nằm trên giường lập tức mở mắt giống như phản xạ có điều kiện.

Cô vùng dậy với tay muốn cướp điện thoại của Thẩm Thiên Trường: “Thẩm Thiên Trường chết tiệt, cậu dám chơi xấu với tớ!”
Thẩm Thiên Trường lùi về sau mấy bước, tránh khỏi bàn tay đang với ra muốn cướp điện thoại của Trần Tử Nhiễm.

“Tôi! Trần Tử Nhiễm… xin thề với trời không bao giờ uống rượu nữa hu hu hu, khó chịu quá đi mất hu hu hu…”
Trần Tử Nhiễm thấy điện thoại vẫn đang phát ra âm thanh thì cuống lên, vội vàng nhảy ra khỏi giường xông đến bóp cổ Thẩm Thiên Trường: “Thẩm Thiên Trường, tớ phải giết cậu!”
Tuy rằng Trần Tử Nhiễm bóp cổ Thẩm Thiên Trường nhưng cũng không ra tay quá nặng, Thẩm Thiên Trường vùng vẫy một lúc bèn đầu hàng đưa điện thoại cho cô ấy.

Trần Tử Nhiễm nhận điện thoại, nhanh chóng chọn xóa hết mới thở phào một hơi.


“Thẩm Thiên Trường, chẳng phải trước đây cậu nói đã hóa hết đi rồi hay sao? Sao giờ vẫn còn?” Trần Tử Nhiễm tức giận nhìn Thẩm Thiên Trường.

Thẩm Thiên Trường tránh ánh mắt của cô ấy: “Không biết, chắc là do nhiều quá, sót lại một hai cái cũng là bình thường mà.


Nhưng đúng là Thẩm Thiên Trường không cố ý thật, chủ yếu là vì hồi đại học Trần Tử Nhiễm yêu nhiều quá, yêu ai cô ấy cũng đều rất nghiêm túc, mỗi lần thất tình cô ấy đều đau lòng đến mức mượn rượu giải sầu, sau khi uống say còn ép Thẩm Thiên Trường quay video để răn đe bản thân, nhưng rất rõ ràng là không hề có tác dụng.

Mặc dù Trần Tử Nhiễm không thể khiến bản thân thoải mái hơn sau mỗi buổi tối ở vào trạng thái cực kỳ đau lòng, thời gian yêu ai cũng rất ngắn ngủi, hơn nữa còn giẫm lên vết xe đổ của lần trước hết lần này đến lần khác.

Cứ mỗi lần như thế, điện thoại của Thẩm Thiên Trường lại tăng thêm rất nhiều video làm bằng chứng cô ấy không chịu quay đầu, tuy rằng cô ấy cũng từng yêu cầu Thẩm Thiên Trường xóa đi nhưng có những video từ lâu quá rồi, Thẩm Thiên Trường cũng không còn nhớ nữa, mãi cho đến khi đổi điện thoại mới phát hiện hóa ra video vẫn còn, ví dụ như video lúc nãy là một trong những con cá bị lọt lướt.

“Mau lên cô chủ của tôi ơi, nếu còn không đi ngay thì sẽ phải để Ninh Trạch Tây chờ đợi mỏi mòn ở sân bay đấy.


Trần Tử Nhiễm bị Thẩm Thiên Trường làm ầm ĩ lên như thế cũng đã tỉnh táo lên hơn nhiều.

Tối hôm qua, sau khi phiên giao dịch đêm kết thúc, cô bị bạn cấp ba gọi đi tham dự tiệc ôn lại kỷ niệm.

Ban đầu cô còn hào hứng nhưng khi đến đó ngồi mười mấy phút, cô phát hiện bản thân hoàn toàn không nổi hứng được nữa, không biết có phải vì gần đây bận rộn chuyện Tài chính Thiên Nhiên và Thẩm Thiên Trường hay không mà đột nhiên cô cảm thấy những chuyện trước đây cô thích làm thật sự đều chẳng có ý nghĩa gì.


Tuy cô cũng tìm cớ để rời khỏi đó giữa chừng nhưng dù sao cũng đã rất khuya rồi, mà thức đêm thì tất nhiên sẽ dẫn đến ngủ dậy muộn.

Trần Tử Nhiễm nhìn đôi mắt gấu trúc của mình ở trong gương, cô thề sẽ không bao giờ đi tham gia tiệc kỷ niệm kỷ niếc gì gì đó nữa!
“Tiểu Nhiễm, thói cáu gắt vô cớ sau khi ngủ dậy của cậu sửa đi được rồi đấy.


Trần Tử Nhiễm vừa bôi kem che khuyết điểm vào quầng mắt đen sì của mình vừa nói: “Có câu nào mới hơn không, những lời này của cậu tớ đã nghe Trần Tử Mặc và bố tớ nói mòn cả tai rồi.


Thẩm Thiên Trường không nhịn được mà cảm thấy lo lắng cho tương lai của mình, nếu như sau này muốn tìm Trần Tử Nhiễm mà không tìm được, chẳng lẽ cô đều phải đích thân chạy đến đây gọi cô nàng này dậy hay sao?
Hay là gửi cho Trần Tử Mặc vài video nhỉ? Thẩm Thiên Trường đang suy nghĩ đến tính khả thi của cách này.


Trần Tử Nhiễm nhìn dáng vẻ như đang suy tính gì đó của Thẩm Thiên Trường thì lập tức ném cho cô một ánh mắt chất vấn: “Thẩm Thiên Trường, cậu vẫn còn nắm điểm yếu gì đó của tớ đúng không?”
Thẩm Thiên Trường dứt khoát phủ nhận: “Không!”
Nguồn: ngontinh hay.

com
“Không thì tốt, cho dù có thì cũng chẳng sao, dù sao thì cậu cũng đã nhìn thấy những trò hề đó của tớ rồi, những nếu như cậu dám cả gan chia sẻ cho những người không nên chia sẻ thì… hừ hừ…” Trần Tử Nhiễm vừa nói vừa siết chặt tay thành nắm đấm, giọng nói còn ẩn chứa sự đe dọa.

Thẩm Thiên Trường bị Trần Tử Nhiễm đe dọa thì hơi chột dạ: “Ha ha, sao tớ có thể làm thế được.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận