Tuy rằng Trần Tử Nhiễm chỉ mất khoảng mười phút để chuẩn bị xong mọi thứ nhưng lúc này cũng đã là một rưỡi chiều rồi.
Trước khi lên máy bay, Ninh Trạch Tây cũng đã nhắn tin cho cô nói rằng anh ta sẽ hạ cánh đúng giờ ở thành phố Vân.
Mà từ nhà họ Trần đến sân bay phải mất bốn mươi phút, rõ ràng là cô và Thẩm Thiên Trường sắp muộn rồi.
Cô kéo Thẩm Thiên Trường chạy nhanh xuống tầng, còn chưa kịp ra khỏi cửa đã bị gọi với lại: “Tiểu Nhiễm, ai đến nhà thế?”
Hai người dừng bước, Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn thì thấy Trần Tử Mặc đang ngồi trên ghế xô pha trong phòng khách, còn người đàn ông ngồi ở bên cạnh anh ta rõ ràng chính là phiên bản Trần Tử Mặc lúc trung niên.
Thẩm Thiên Trường chú ý thấy ông đang ngồi trên xe lăn.
“Bố, đây chính là Thẩm Thiên Trường mà con từng nói với bố đấy.
” Trần Tử Nhiễm lên tiếng.
Thẩm Thiên Trường cúi người chào một cách lễ phép: “Cháu chào bác trai ạ.
”
Trần Bạc Hiên gật đầu, lúc này bà chủ nhà Trần – Nguyễn Diệc Thanh cũng từ trong phòng ăn đi ra, bà có một đôi mắt phượng dịu dàng xinh đẹp, chỉ trừ đôi mắt này ra, ngoại hình của Trần Tử Nhiễm gần như đều được kế thừa từ bà.
Nguyễn Diệc Thanh đi đến bên cạnh Trần Bạc Hiên rồi mỉm cười với Thẩm Thiên Trường: “Hóa ra cháu chính là Thiên Trường mà Tiểu Nhiễm hay nhắc tới đó à, bác đã dặn giúp việc để phần cơm trưa cho Tiểu Nhiễm rồi, nếu như cháu đã đến thì cùng Tiểu Nhiễm ăn một chút rồi hãy đi.
”
“Mẹ, bọn con không ăn đâu, bọn con đang có việc gấp!” Trần Tử Nhiễm vừa nói vừa kéo Thẩm Thiên Trường ra ngoài.
Thẩm Thiên Trường trịnh trọng cúi người với bố mẹ Trần Tử Nhiễm: “Bác trai, bác gái, để hôm khác cháu sẽ chính thức đến chào hỏi hai bác ạ.
”
Vừa dứt lời thì đã bị Trần Tử Nhiễm kéo ra khỏi cửa.
Nguyễn Diệc Thanh nhìn bóng dáng hai người biến mất ở ngoài cửa: “Đến lúc nào Tiểu Nhiễm mới có thể sửa cái tính hấp tấp vội vàng này đi được đây, tôi thấy tính cách của Thẩm Thiên Trường này rất chín chắn, không biết con bé có thể học được chút nào không.
”
Trần Bạc Hiên hừ lạnh: “Suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, tốt nghiệp rồi cũng không có ra dáng chút nào hết, kết bạn thì lung tung vớ vẩn, đầu là do bà nuông chiều nó quá đấy.
”
Nguyễn Diệc Thanh trừng mắt phượng: “Trần Bạc Hiên, ông ăn nói công bằng chút đi, lúc đầu là ai cứ thích phải sinh con gái cho bằng được, sinh ra rồi thì suốt ngày nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, yêu chiều như công chúa nhỏ hả? Tôi nói muốn đưa nó về nhà ngoại để bố tôi chăm mấy tháng thì ai là người ngăn cản không cho vì sợ bố tôi sẽ nghiêm khắc với nó?”
“Khụ… khụ…” Trần Tử Mặc lúng túng ho hai tiếng, tuy rằng tình cảm của bố mẹ anh sâu sắc nhưng những cuộc đấu khẩu liếc mắt đưa tình xảy ra mọi lúc mọi nơi như thế này có lúc vẫn khiến cho người ta cảm thấy lúng túng.
Trần Bạc Hiên và Nguyễn Diệc Thanh cùng quay đầu trừng mắt với Trần Tử Mặc.
Ho cái gì mà ho chứ, đã lớn thế này rồi mà vẫn chưa thấy đưa được một cô bạn gái hẳn hoi nào về nhà!
“Tuy rằng tính cách của Tiểu Nhiễm hơi nóng nảy nhưng thái độ mở văn phòng làm việc của nó rất nghiêm túc, đúng là đang nghiêm túc làm việc.
”
Nguyễn Diệc Thanh và Trần Bạc Hiên cùng tỏ vẻ “hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi sao”, không ngờ lại có một ngày Trần Tử Mặc lại nói đỡ cho Trần Tử Nhiễm như thế.
“Hơn nữa, Thẩm Thiên Trường rất tốt.
” Không phải loại bạn bè vớ vẩn gì đâu.
Trần Bạc Hiên và Nguyễn Diệc Thanh nhìn nhau, đang xảy ra chuyện gì đây?
Do nguyên nhân sức khỏe của Trần Bạc Hiên nên Trần Tử Mặc đã thừa kế Ẩm thực Trần Thị từ rất sớm, thậm chí anh còn bỏ ngoài tai lời phản đối của người lớn trong nhà để thành lập Tập đoàn Trừng Phong.
Tập đoàn Trừng Phong có thể thuận lợi tiến vào thị trường trong thời gian ngắn như thế có liên quan rất lớn đến tác phong làm việc cẩn thận nghiêm túc quyết đoán của Trần Tử Mặc.
Cũng chính vì Trần Tử Mặc luôn nghiêm khắc với nhân viên cho nên bọn họ gần như rất ít khi nghe thấy Trần Tử Mặc khen người khác, Thẩm Thiên Trường lại chính là người đầu tiên.
***
Cuối cùng, Trần Tử Nhiễm và Thẩm Thiên Trường vẫn đến muộn như dự liệu.
Lúc hai người đến sân bay, Ninh Trạch Tây đã đứng đợi ở lối ra được mười lăm phút rồi.
Từ phía xa xa, Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm đã nhìn thấy anh ta.
ngontinhhay.
com
Nhớ khi xưa, Trần Tử Nhiễm vì lời đồn “trai đẹp nhiều vô kể” nên đã lựa chọn Đại học S, mà Ninh Trạch Tây lại chính là một tài năng xuất chúng trong số những nam sinh của trường Đại học S.
Tuy anh ta chỉ mặc một chiếc áo phông đơn giản bình thường và một chiếc quần bò đã bạc màu nhưng ngoại hình tuấn tú vẫn thu hút ánh mắt của rất nhiều người xung quanh, vóc dáng cao lớn thẳng tắp của anh ta cực kỳ nổi bật trong đám đông, thậm chí còn người ngại ngùng chạy ra xin số điện thoại của anh ta nữa.
.