Thiên Tứ Kỳ Duyên

CHƯƠNG 63

 

Những ngày sau đó Mạc Dương Thần phi thường hài lòng, trừ bỏ Trầm Viện ngẫu nhiên mời đến dùng bữa tối, đại thần trong triều tựa như hẹn trước hoàn toàn không đề cập tới”Việc nhà” của hắn nữa , ý chính là không đề cập tới chuyện hắn không sủng hạnh phi tần.

Có câu đang lúc vui vẻ sẽ không biết thời gian đang trôi, những ngày vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, lúc Tương Hiểu Vũ mang thai bốn tháng, bụng y hệt như một cái bánh bao không ngừng phồng lên, đến giờ đã chín tháng, ngày dự tính sinh sản cũng sắp tới, Tương Hiểu Vũ thân là dựng phu không có chút cảm giác nào, thế nhưng ái nhân của dựng phu, phụ hoàng của hài tử—— Mạc Dương Thần lại khẩn trương đến độ không biết hình dung thế nào.

Vì ái nhân, vì hài tử, trong một lần Lưu thái y bắt mạch cho Tương Hiểu Vũ xong, Mạc Dương Thần  đối hắn nói: “Còn có mấy tháng nội tử sẽ sản, đến lúc đó còn phải phiền Lưu thái y đến tiếp sinh (đỡ đẻ) cho nội tử .”

Nghe vậy, Lưu thái y kinh ngạc trừng to miệng, Tương Hiểu Vũ che miệng cười trộm, nếu Lưu thái y không phải bị  vải đen bịt mắt, y nghĩ bộ dáng giật mình của hắn sẽ rất buồn cười.

Thấy Lưu thái y rất lâu vẫn chưa có phản ứng, Mạc Dương Thần  trầm giọng gọi một tiếng, “Lưu thái y!”

Lưu thái y phục hồi tinh thần, cung kính nói: “Vị gia này, tại hạ là một đại phu, tôn phu nhân sinh hẳn là nên tìm bà mụ, hơn nữa, cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, tại hạ sao có thể tiếp sinh cho tôn phu nhân?”

Chính là vì nam nữ thụ thụ bất thân cho nên mới không thể tìm bà mụ! Mạc Dương Thần ở trong lòng phản bác.”Chuyện Lưu thái y đến tiếp sinh cho nội tử cứ quyết định như vậy đi.” Nói tới đây, Mạc Dương Thần bất giác hiện lộ khí phách vương giả, “Tóm lại đến lúc đó ngươi muốn đến cũng phải đến, không muốn đến cũng phải đến, làm tốt sẽ có được trọng thưởng, nếu nội tử cùng hài tử có chuyện gì, Lưu thái y ngươi rửa cổ sẳn đi!”

Trời ạ, ta sao lại khổ thế này? Ta đời trước đã làm ra chuyện gì mà phải bị trừng phạt thế này a? Mỗi tháng bị bắt đến xem mạch cho người ta thì thôi, thế nhưng còn phải làm bà mụ? Như vậy còn chưa tính, nếu lúc tiếp sinh xảy ra sai sót, vậy thì cái mạng nhỏ của ta cũng khó mà giữ được! Hôm sau khi về nhà, Lưu thái y liền lợi dụng thời gian rảnh tìm kiếm tất cả những y thư có liên quan đến chuyện tiếp sinh trong tang thư các của thái y viện, ngày nghỉ hắn còn tìm đến bà mụ nổi tiếng trong kinh thành hỏi thêm kinh nghiệm.

Ngày Tương Hiểu Vũ sinh sản cuối cùng cũng tới, ngay lúc Mạc Dương Thần  ngồi trên giường mặc y phục, đột nhiên nghe thấy từ sau lưng truyền đến thanh âm Tương Hiểu Vũ kêu gọi, “Hoàng Thượng. . . . . .”

“Tiểu Ngư Nhi hôm nay sao lại thức sớm như vậy?” Mạc Dương Thần  xoay người nhìn lại, chỉ hai hàng mi của ái nhân nhíu chặt, thần tình đau đớn nhìn hắn, ngữ khí hơi khó khăn nói: “Hoàng Thượng. . . . . . Ta. . . . . . Bụng rất. . . . . . Đau. . . . . . hài tử. . . . . . Có thể hài tử phải. . . . . . sinh. . . . . .” hậu huyệt có cảm giác ươn ướt, Tương Hiểu Vũ biết đây nước ối mà trong sách nói, y hít sâu, cố gắng điều chỉnh lại tâm tình của mình, tận lực thả lỏng thân thể.

Mạc Dương Thần  nghe một câu rời rạc của Tương Hiểu Vũ xong, đầu tiên là mở to hai mắt nhìn Tương Hiểu Vũ, sau đó như mũi tên lao ra khỏi phòng hô to: “Phức Lan, Thượng Đức! Người đâu  a! Hiểu Vũ muốn sinh !”

Hắn vừa nói xong, hai ám vệ lập từ trên nóc nhà nhảy xuống thỉnh an: “Thuộc hạ khấu kiến Hoàng Thượng!”

“Mau! Mau bắt Lưu thái y đến!” Mạc Dương Thần đã khẩn trương đến mức không biết nói thế nào

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Hai ám vệ đi rồi, Thượng Đức cùng Phức Lan y phục không chỉnh từ trong phòng bước ra, thấy họ bước ra, Mạc Dương Thần  không chờ họ nói gì đã lập tức mở miệng: “Các ngươi lập tức đi vào phòng trong chừng Tiểu Ngư Nhi.” Không đợi họ có phản ứng, hắn liền thi triển khinh công ly khai.

Giờ này khắc này, hắn phi thường không muốn rời khỏi Tương Hiểu Vũ, nhưng có vài chuyện hắn không thể không đi an bài, nhất định phải an bài mọi chuyện thỏa đáng, hắn mới có thể an tâm làm bạn bên cạnh ái nhân.

“Chu Tề!” Mạc Dương Thần  vừa về tới tẩm phòng trong Vân Tường cung lập tức hô to.

“Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Nghe Mạc Dương Thần hô, Chu Tề dùng tốc độ nhanh nhất đến trước mặt hắn.

“Bình thân.”

“Tạ Hoàng Thượng.”

Mạc Dương Thần đến gần Chu Tề, kề vào tai ông nhỏ giọng phân phó: “Chu Tề, hôm nay trẫm có việc không thượng triều, ngươi đến Đại điện nói trẫm thân thể bị bệnh nhẹ, hôm nay không cần lâm triều, ngày mai sẽ như bình thường. Còn nữa, ngươi cho người đứng canh trước cửa tẩm phòng, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào, nói trẫm không muốn gặp ai, ai dám làm trái ấn tội kháng chỉ luận xử. Về ba bữa cơm hôm nay cứ mang vào như thường, ban cho ngươi ăn.”

“vâng, nô tài tuân chỉ.” Mặc dù rất hiếu kì Hoàng Thượng sao lại phân phó như thế, nhưng thân là nô tài ông chỉ có thể nghe theo, nhưng mà được ăn thức ăn của Hoàng Thượng, thật tốt a!

Hết đệ lục thập tam chương


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui