Thiên Tứ Kỳ Duyên

CHƯƠNG 66

 

Qua hơn mười ngày, các hài tử cũng đã cứng cáp, đã có thể mở đôi mắt vừa to vừa tròn của mình ra, ba hài tử đều kế thừa đôi mắt xanh biếc của Mạc Dương Thần, cái đầu tròn tròn đã có vài lọn tóc tơ, mặc một bộ xiêm y nho nhỏ Mạc Dương Thần  lệnh ti y phòng gấp gáp chế tạo nhìn qua đáng yêu vô cùng, thật là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở,à.

Nói đến mớ xiêm y của trẻ con này, thì đây là nghi vấn lớn nhất trong cung hiện nay a, trở về mười ngày trước, Mạc Dương Thần đột nhiên cho Ti Y phòng gấp gáp chế tạo một đám xiêm y cho trẻ con, từ lúc vừa sinh ra đến được một tuổi, còn tuyển số lớn loại tã hút nước cực mạnh mà lại không thương tổn đến da. Hiện tại trong tiểu viện bọn Tương Hiễu Vũ ở, mỗi ngày đều phơi mấy chục cái tả, tất cả đều được Thương Đức tẩy trừ.

Không ai biết số lớn xiêm y trẻ con cùng tả này chuẩn bị cho ai,thái giám cung nữ mà các tần phi phái ra tìm hiểu tin tức xem tần phi nào đã hoài long thai, nhưng vẫn như cũ không có kết quả. Sau lại có người đoán Hoàng Thượng hẳn là dùng để tặng lễ, nhưng………..ai đời đi tặng lễ  lại tặng tã chứ? Huống chi còn là Hoàng Thượng  nhất quốc chi quân, sao lại lấy tã làm lễ vật? ! Nói ra ai tin a?

Thân thể Tương Hiểu Vũ đã khôi phục như lúc ban đầu, mỗi ngày buổi sáng sẽ cho các nhũ nương ôm hài tử đến phòng mình, đến tối mới cho nhũ nương ôm các hài tử về ngủ. Nếu có thể, y thật muốn cả ngày lẫn đêm ở chung với chúng, đáng tiếc y không phải nữ nhân, không thể có sữa như nữ nhân được.


Rửa mặt chải đầu xong, Tương Hiểu Vũ ngồi trên giường chơi với ba hài tử nằm trên giường, “cô cô . . . . . . cô cô. . . . . . Ngang cô cô. . . . . .” y vừa dùng miệng phát âm vừa lấy ngón tay chạm vào cái cằm khéo léo của các hài tử, ân, thật là đáng yêu quá đi!

Mạc Dương Thần từ tẩm phòng bước ra, vừa ngẩng đầu nhìn ánh vào mắt chính là một màn đầy ấm áp này! Trừ bỏ hay chữ ấm áp hắn thật sự không thể nghĩ ra từ khác để hình dung, ái nhân tâm đầu ý hợp với mình, ba nữ nhi (con gái, con trai) đáng yêu  . . . . .

“Hoàng Thượng, mau tới đây xem.” Thấy Mạc Dương Thần  đi ra, Tương Hiểu Vũ lập tức vẫy hắn lại: “Hoàng Thượng, ngươi xem các hài nhi của chúng ta giỏi không, đoàn kết biết bao a, một đứa khóc hai đứa còn lại cũng khóc theo, một đứa cười, hai đứa còn lại cũng cười theo. Ngươi xem, ngươi xem, chúng cười rộ lên đáng yêu biết bao a.”

Nhìn khuôn mặt tươi cười đầy đáng yêu của các hài nhi, Mạc Dương Thần  cũng học theo Tương Hiểu Vũ đặt một ngón tay vào lòng bàn tay của hài nhi, cho nó cầm lấy.

“Hoàng Thượng, ngươi đặt tên cho các hài nhi chưa?” Tương Hiểu Vũ hỏi.

“Đã nghĩ xong rồi, nhưng hoàng gia có quy định, tên nhi tử sau trăm ngày mới được công bố, trước đó chỉ có phụ mẫu mới có thể biết.”

Tương Hiểu Vũ quết miệng, quy củ hoàng gia thật không phải là nhiều bình thường mà.

“Lão Đại gọi Mạc Duy Hi, lão Nhị gõi Mạc Duy Nhã, lão Tam gọi Mạc Duy Hiên.” Sau khi nói xong, Mạc Dương Thần  hỏi Tương Hiểu Vũ  ý kiến, “Ngươi thấy thế nào?”

“Duy Hi, Duy Nhã, Duy Hiên. Ân, rất êm tai.” Tương Hiểu Vũ nói: “Nhưng mà Hoàng Thượng, các hài nhi bây giờ còn nhỏ, chẳng lẽ chúng ta suốt ngày cứ gọi chúng là lão đại lão nhị lão tam sao? Đặc biệt lão Nhị, rõ ràng là một nữ hài nhi, lại bị gọi hệt như nam hài nhi, không bằng chúng ta đặt cho các hài nhi nhủ danh đi .”


“Ân, đề nghị này không tồi.” Mạc Dương Thần vừa thấy vẻ mặt liền Tương Hiểu Vũ liền đoán được y đã có chuẩn bị sẵn, vì thế nói: “Nếu tên của các hài nhi do ta đặt, vậy ngươi đặt nhủ danh đi.”

“Kỳ thật ta đã nghĩ xong từ lâu rồi, hì hì. . . . . .” Tương Hiểu Vũ vui vẻ nói: “Về sau lão Đại gọi Kim Kim (vàng), lão Nhị gọi Ngân Ngân (bạc), lão Tam gọi Đa Đa (nhiều).”

Vàng bạc nhiều? Mạc Dương Thần  mắt to bằng miệng nhìn y không nói gì. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, thật là hắn đã kỳ vọng quá cao rồi, không nên quá hy vọng y làm phụ thân rồi sẽ thay đổi được cái tính tham tài.”Tiểu Ngư Nhi, ngươi không thấy tên này có vấn đề sao? Ta thật hối hận vừa rồi đã để ngươi đặt nhủ danh cho các hài nhi.”

“Có vấn đề gì? Hoàng Thượng, ngươi đừng quên  ngươi là Hoàng Thượng nhất ngôn cửu đỉnh a, quân vô hí ngôn nga.” Tương Hiểu Vũ nói: “Ta thấy ba cái tên này dễ nghe vô cùng nga, giống ta? Mong còn mong không được nha. Có phải không a, Kim Kim, Ngân Ngân, Đa Đa?”

Lời này đem khơi dậy hứng thú của Mạc Dương Thần  , hắn hỏi: “Tiểu Ngư Nhi ngươi hy vọng ngươi tên là gì a?”

“Ta hy vọng ta tên Tương Đa Kim, họ Kim thì tên Kim Mãn Ốc, họ Tiền thì tên Đa Đa, họ. . . . . .” [tương nhiều vàng, vàng đầy nhà, tiền nhiều nhiều *Shal: “….” *1s sau* =)))*]


“Dừng! Dừng lại!” Ngay lúc y muốn nói tiếp thì đã bị Mạc Dương Thần cản lại, trời a, mấy cái tên gì mà quê mùa tới vậy chứ a? Hoàn hảo hắn để y đặt nhủ danh cho các hài nhi, bằng không chờ sau này các hài nhi lớn lên rồi nhất định sẽ trách phụ hoàng như hắn không cản phụ thân đặt mấy cái tên như thế cho chúng.

“Vậy cứ thế đi, lão Đại gọi Kim Kim, lão Nhị gọi Ngân Ngân, lão Tam gọi Đa Đa, bảo bối của ta, các ngươi thích không?” Đáng tiếc đáp lại Tương Hiểu Vũ chính là một tiếng khóc lớn của Kim Kim, sau đó Ngân Ngân cùng Đa Đa cũng khóc theo, Tương Hiểu Vũ theo thói quen vươn tay vuốt tiểu thí thí của Kim Kim ướt, “Kim Kim đi tiểu, phải đổi tã ! Hoàng Thượng, giúp ta lấy ba cái tã đến đi, Kim Kim đi tiểu, Ngân Ngân và Đa Đa cũng sẽ tiểu theo.” [Shal: hắc tuyến =.=”]

Vì thế cứ như vậy, nhủ danh của ba hài nhi đã được xác định! Cứ như vậy đến tận sau này Kim Kim cùng Đa Đa mỗi lần nghe phụ thân cùng phụ hoàng gọi nhủ danh của mình, đều nhịn không được hô lên trong lòng: phụ thân, vì sao ngươi lại tham tài đến thế chứ! Phụ hoàng vì sao ngươi lại nghe lời phụ thân đặt cho chúng ta mấy cái nhủ danh này chứ? Vì sao không tính cả Ngân Ngân vào? Là bởi vì Ngân Ngân nếu nói ra thì nàng càng thích nhủ danh Kim Kim hơn.

Hết đệ lục thập lục chương



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận