Thiên Tử

Cuối cùng cũng đã đột phá ngăn cách tầng thứ năm của Luân Xa cảnh mà tiến vào tầng thứ sáu. Ở tầng thứ sáu này có một thay đổi cực kì quan trọng đối với mỗi một tu luyện giả, đó chính là sự xuất hiện của mầm mống linh lực. 

Mầm mồng linh lực này sẽ là khởi đầu rất quan trọng của mỗi tu luyện giả về sau, vì chỉ khi xuất hiện mầm mống linh lực này trong cơ thể thì mới có thể hập thu linh khí trong trời đất dụng nạp vào cơ thể mà tăng tu vi của bản thân lên. 

Vô Danh ngưng thần, nhìn vào trong đan điền của mình, ở đó có một điểm sáng nhỏ, đây chính là mầm mống linh lực được hình thành ban đầu, nó sẽ dần lớn hơn trong quá trình tu luyện. 

Có mầm mống linh lực này rồi, bây giờ Vô Danh đã có thể hấp thu linh khí trong trời đất để tăng tu vi của bản thân lên. Lúc này một đoạn khẩu quyết xuất hiện trong đầu Vô Danh, đây chính là khẩu quyết tu luyện mới khi Vô Danh đạt tới Luân Xa cảnh tầng sáu. 

Vô Danh vừa định dựa theo khẩu quyết tu luyện thì đột nhiên trong lòng hắn nhảy một cái, tim của hắn đập nhanh hơn, hắn có cảm giác giống như mình bị ai đó nhìn lén, Vô Danh luôn luôn tin tưởng trực giác của mình, lúc Vô Danh bị rơi xuống vực thì cảm giác này cũng xuất hiện thông báo trước cho hắn, và sau đó quả thật đã có chuyện không may xảy ra, hắn đã bị rơi xuống vực và xuyên không đến đây. 

Lần này Vô Danh tuyệt đối tin tưởng vào cảm giác của mình. Vô Danh không dám làm điều gì dại dột, mọi hành động của hắn có thể đang bị người ta theo dõi, nếu như bây giờ đột nhiên hắn có hành động gì đó hay chỉ thay đổi sắc mặt một chút thôi thì chắc chắn sẽ bị người khác nhận ra, cho nên Vô Danh mặt không đổi sắc, vẫn tiếp tục ngồi tĩnh tọa trên giường một lúc. 

Vô Danh suy nghĩ trong lòng, không biết kẻ đang theo dõi mình là ai, hắn nghĩ lại những việc xảy ra từ trước đến nay, hắn chỉ có gây sự với bọn Hoàng Dương mà thôi, ngoài chúng ra hắn không có gây gổ với người nào khác. Nhưng bọn Hoàng Dương sẽ không có năng lực khiến cho Vô Danh có cảm giác nguy hiểm như vậy, chúng không có bản lĩnh đó, vậy thì người này là ai. 

- Đúng rồi... 


Trong đầu Vô Danh chợt lóe lên một ý nghĩ, mấy ngày hôm nay hắn liên tục ở trong phòng trọng lực gấp mười lần vậy mà vẫn như không có chuyện gì xảy ra, liệu có phải mình bắt đầu bị những người kia chú ý tới hay không, chẳng lẽ họ đã phát hiện ra điều gì. 

Qủa thật là như vậy, bây giờ Vô Danh đã bị hiệu trưởng của trường hạ lệnh theo dõi rồi, bởi vì biểu hiện của hắn quá mức không bình thường. 

Vô Danh trong lòng tự trách chính bản thân mình, đáng lẽ ra hắn phải nên giả bộ thể thảm hơn một chút để cho người ta không cảm thấy nghi ngờ, bây giờ mà giả bộ thì cũng đã muộn, tất nhất vẫn phải giữ bình tình, làm mọi chuyện hết sức bình thường. 

Vô Danh bây giờ phải nghĩ cách để thoát khỏi sự theo dõi của học viện, hoặc là làm cho người ta hết nghi ngờ. 

- Được rồi, các ngươi đã muốn nhìn lén thì ta cho các ngươi nhìn. 

Vô Danh từ từ đứng dậy sau đó, sau đó liền cởi hết quần áo ra, rồi từ từ đi vào phòng tắm, trên người hắn bây giờ có rất nhiều tạp chất được bài tiết ra bên ngoài sau khi thành công tiến vào Luân Xa tầng sáu. 

Vô Danh vào phòng tắm thì vừa hát vừa nhảy, hắn lắc lắc cái mông xong lại chỉ tay lên trời lắc lắc cái đầu. 

- Phụt.... 


Mấy người trong đội tuần tra của Vạn Xuân học viện được cử đi theo dõi Vô Danh nhìn thấy hắn cứ nhảy múa như thế liền đỏ hết cả mặt máu mũi cũng xịt ra. 

- Khụ.....khụ....khụ.... 

Mấy tên này ho khan liên tục, bọn chúng đều là trai thẳng cho nên khi nhìn thấy cảnh này cũng có chút không thích ứng được. 

- Khụ khụ....các ngươi có biết hắn đang làm cái gì không vậy, ta suýt nữa thì nghẹn chết a... 

- Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai...nhìn hắn vậy mà sao lại có thể biến thái đến mức đó chứ, ngươi có nước không ta muốn rửa mắt... 

- Ta nghĩ hôm nay chúng ta theo dõi đến đây thôi, về thông báo tình hình cho hiệu trưởng rồi nghỉ ngơi được rồi, nhìn hắn cứ như vậy ta có chút không thích ứng được, người ta nổi hết cả da gà rồi đây này. 

Mà hiệu trưởng sau khi nghe bọn họ thông báo xong thì nước trà đang uống dở cũng phụt hết cả ra ngoài, sau đó kêu bọn họ tiếp tục theo dõi Vô Danh, không nên vì hành động đó của Vô Danh mà trở nên lơ là. 


Vô Danh cứ như vậy bị theo dõi suốt nửa tháng tiếp theo, cảm giác này khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng hắn không thể không nhẫn nại, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. 

Bây giờ Vô Danh đã hết sạch tài nguyên để tu luyện rồi, hắn không có điểm năng động để đổi thảo dược và đến phòng tập trọng lực, cho nên Vô Danh quyết định đi phía sau núi, tìm kiếm một chút thảo dược, may mắn là hắn cũng tìm được ba cây thảo dược, hắn có thể nhận ra được là nhờ lần trước đến nhiệm vụ điện trong trường có nhìn qua hình ảnh của mấy cây thảo dược này, nhưng ba cây thảo dược này đều thuộc loại dỏm. 

Đối với Vô Danh bây giờ thì hắn thấy có để dùng đã là tốt rồi, đợi một khi không có ai theo dõi hắn nữa thì hắn có thể đi xa hơn ở trong núi mà tìm kiếm thảo dược và linh thảo, chứ không phải đi ở khu rừng núi gần trường như vậy. 

Sau mỗi buổi học thì Vô Danh lại đi ra khu rừng bên ngoài trường, tìm mấy cây cổ thụ to để tập luyện, tiện thể cho mấy người đang theo dõi hắn nhìn một chút. 

Vô Danh không có sử dụng quá nhiều sức để bảo vệ cơ thể, hắn muốn tạo ra một chút thương tích để không bị nghi ngờ, nhưng mà cây cổ thụ kia vẫn bị hắn đấm đá cho dần khô héo đi rồi, mười lăm ngày và cuối cùng cây cổ thụ kia cũng: 

- Rầm.... 

Cây cổ thụ gãy đôi sau đó đổ ầm xuống, mấy tên đang theo dõi thì cũng tặc lưỡi nhìn Vô Danh. 

Mấy người đang theo dõi Vô Danh thở dài liên tục, cái tên học viên mang tiếng phế vật này, có biểu hiện bất thường khiến cho hiệu trưởng phái bọn họ theo dõi hắn, kết quả là mỗi ngày được xem hẵn lõa thể nhảy trong phòng tắm, rồi ban ngày lại được xem hắn luyện quyền cước, tên này hình như cũng có chút vấn đề về nhân cách rồi. 

Những ngày đi học thì buổi chiều lại ra khu rừng phía sau luyện quyền cước, đánh liên tục vào cây sáu tiếng liên tục cho tới khi đến tận khuya mới về. Những hôm được nghỉ thì hắn lại ra ngoài tìm ít thảo dược rồi lại hành hạ cái cây cổ thụ kia. Cây cổ thụ bị Vô Danh đấm từ sáng sớm đến trưa, nghỉ ngơi ăn một chút đồ lại tiếp tục đấm đá từ trưa đến khuya mới nghỉ. Đây là sức của con gì, cái này cũng quá trâu bò ah. 


Bọn họ theo dõi Vô Danh suốt mười lăm ngày và cuối cùng cũng kiến thức được thế nào là thằng điên. 

- Mẹ kiếp nó, ngươi nhìn xem, cái cây kia ba người chúng ta mới ôm hết mà bị thằng ranh đó nửa tháng đánh gục rồi. Nó là cái giống gì ở đâu ra vậy. 

- "....." 

Hai người kia nghe xong thì mặt cũng nghệt ra không biết nói gì cho phải. 

- Chẳng lẽ hắn đều tập luyện như vậy từ trước đến nay, cho nên mới có thể chịu được mười lần trọng lực gia thân. 

- Cũng có thể là thế a....hắn đúng là tiểu quái vật mà, ta ở tuổi hắn mà bằng được một phần mười như vậy đã là hạnh phúc rồi, đáng tiếc...linh căn của hắn quá mức phế vật....nếu không... 

- "....." haizzz. Hai người kia nghe xong cũng thở dài. 

Cho người theo dõi Vô Danh suốt nửa tháng những vẫn không thấy có gì bất thường ngoài việc tập luyện giống như quái vật của Vô Danh. Điều này khiến cho hiệu trưởng cảm thấy mình đã nghĩ nhiều, dù sao đây cũng là học sinh của ông ta, tập luyện như vậy là rất tốt, chăm chỉ bù linh căn a, cho nên hiệu trưởng cũng đã cho người ngừng theo dõi giám sát Vô Danh. 

Vô Danh diễn suốt nửa tháng nay, cũng mệt chết đi được, cuối cũng hắn cũng có thể thở ra một tiếng mà yên tâm tu luyện. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận