Thiên Tung Xinh Đẹp

Dưới màn mưa hoa đào, một nữ tử ghé mình nằm trên giường êm do bạch ngọc thượng hạng điêu khắc mà thành.

Kỳ thật, nữ tử kia bất quá mới mười sáu mười bảy tuổi, nhưng vẻ đẹp của nàng quả thật làm mờ nhạt giới tính, mờ nhạt số tuổi. Chỉ thấy da thịt nàng trơn mềm như nước, gần như trong suốt. Cánh môi màu hồng nhạt xinh đẹp ngay cả hoa đào cũng không thể sánh bằng, đôi mắt màu băng lam tựa như vân đạm phong khinh, như khói sương trên mặt nước mênh mông, dường như tinh hoa của bầu trời đều ở trong đó. Sóng mắt rung chuyển, ánh sáng mênh mông, câu hồn nhiếp phách. Mái tóc màu bạc như dải ngân hà dài tới gót chân, tựa như tảo biển tán lạc quanh người nàng, hương thơm theo gió nhẹ đong đưa.

Tiểu cô nương áo tím chỉ cảm thấy những sợi tóc màu bạc kia như những sợi dây thần kinh tác động tới tâm thần con người, khiến người ta nhìn qua đều say mê, không biết đêm nay là đêm nào.

Giờ phút này, nữ tử kia nhẹ nhàng nâng cánh tay phải lên, chống ở dưới đầu. Chỉ là một động tác đơn giản như vậy, nàng làm lại quả thực xinh đẹp quyến rũ đến cực hạn. Quả nhiên là một tiếng cười đều là cảm giác ma mị, giơ tay nhấc chân, tất cả đều là phong tình!

Tiểu cô nương áo tím luôn luôn tự đánh giá cao bản thân mình, nhưng lúc này, nàng bất giác tự thấy xấu hổ. Nữ tử như vậy, đủ khiến cho hoa cúc vàng trong thiên hạ biến thành màu đỏ thắm.

"Nàng. . . . . . Nàng là ai?" Giọng nói tiểu cô nương si mê hỏi.

Lúc này, tiểu cô nương trên giường ngọc cuối cùng cũng đưa ánh mắt chuyển hướng về phía tiểu cô nương áo tím, "Ta là Diệp Thiên Tung."

Giọng nói của nàng thanh như tiếng châu ngọc rơi xuống, lại mang theo mấy phần thanh khiết lạnh lùng. Giọng nói thanh khiết lạnh lùng này rốt cuộc khiến tiểu cô nương áo tím thanh tỉnh đôi chút. Nàng không khỏi thất thanh kêu to: "Nàng. . . . . . Nàng chính là Diệp Thiên Tung? Diệp Thiên Tung phá tháp Thành môn, hạ Sát thành?"

"Này, nói chuyện với chủ nhân, không được lớn tiếng như vậy!" Một giọng nói trong suốt như ánh mặt trời lại cực kỳ bất mãn từ phía bên phải giường Thiên Tung truyền đến.

Mãi cho đến lúc này, tiểu cô nương áo tím mới phát hiện đứng ở bên phải giường ngọc không ngờ còn có một nam tử khuynh thành có mái tóc màu bạch kim, mắt màu xanh giống với nữ tử trên giường. Nhưng so với nữ tử trên giường, đôi mắt của nam tử thần tiên này có chút u ám không sáng bằng.

"Không sao." Thiên Tung không chút nào để ý khoát tay với Tiểu Hồ.

"Đúng. . . . . . Thật xin lỗi!" Tiểu cô nương áo tím giống như cũng cảm thấy mình nói chuyện lớn tiếng với một nữ tử như vậy là một loại tội lỗi.

Lúc này, Thiên Tung khoát tay, ngọc bội bên hông tiểu cô nương áo tím lập tức bị hút lấy.

"A! Ngươi làm gì vậy?" Vẻ mặt tiểu cô nương áo tím vốn có chút ngượng ngùng, nhưng vừa nhìn thấy Thiên Tung lấy đi bảo ngọc của nàng, lập tức điên cuồng bổ nhào về phía Thiên Tung.

Thiên Tung chẳng qua là nhẹ nhàng vung tay lên, một luồng Kiếm Khí nhu hòa lập tức đẩy tiểu cô nương trở lại chỗ cũ.

Không để ý tới ánh mắt hung tợn của tiểu cô nương áo tím, Thiên Tung vừa ngắm nghía ngọc bội, vừa thờ ơ nói: "Hôm kia, ở Thánh Thiên xảy ra một chuyện lớn. Nguyên lão ba đời vương triều, phủ đệ của Dương Thư Dương đại nhân đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, 300 người trong phủ không ai sống sót. Đáng tiếc Dương gia cả nhà trung liệt cuối cùng lại rơi vào kết cục táng thân trong biển lửa hài cốt cũng không còn. Hơn nữa, ta nghe nói Dương gia này có một khối bảo ngọc truyền lại cho đời sau, vẫn được đeo trên người con gái nhỏ của Dương Thư, Dương Lan Nhi. Thế nhưng, khi kiểm tra thi thể, mọi người phát hiện Dương Lan Nhi bị thiêu cháy diện mạo hoàn toàn thay đổi, lại không tìm ra khối bảo ngọc kia. Không biết ta nói có đúng hay không?"

Thiên Tung nói mỗi một câu, sắc mặt của tiểu cô nương áo tím kia cũng trắng bệch đi một phần.

"Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?" Tiểu cô nương áo tím không hổ là hậu duệ tướng môn, rất nhanh đã ổn định tâm thần, sóng nước chẳng xao hỏi. Nhưng sự run rẩy trong giọng nói của nàng cũng tiết lộ cảm xúc trong lòng nàng.

"Ngươi là Dương Lan Nhi ư?" Thiên Tung cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi ra vấn đề trong lòng mình.

Dương Lan Nhi vốn hạ quyết tâm không muốn nói ra thân phận của mình, thế nhưng không biết tại sao, nàng cảm thấy nữ tử làm điên đảo chúng sinh trước mắt này cũng không muốn hại nàng.

"Đúng!" Dương Lan Nhi hít sâu một hơi, có chút nghiêm nghị nói, "Ngươi muốn thế nào?"

"Khí thế không tệ!" Thiên Tung đối với Dương Lan Nhi ngược lại sinh ra mấy phần thích thú. "Ta chỉ là nghĩ một trận hỏa hoạn có thể cháy sạch 300 người Dương gia hài cốt không còn sao?"

"Dĩ nhiên không thể!" Dương Lan Nhi dường như kích động khó có thể tự kiềm chế, "Là bọn chúng! Bọn người mặc áo đen! Bọn chúng trắng trợn tàn sát Dương phủ, sau đó phóng hỏa đốt sạch!"

Dương Lan Nhi nắm chặt hai quả đấm, mắt chứa lệ nóng. Trước mắt của nàng dường như lại xuất hiện cạnh tượng như cơn ác mộng kia.

"Ngươi muốn báo thù không?"

Đột nhiên, âm giọng Thiên Tung như dòng nước suối xanh biếc từ chín tầng mây truyền đến.

Dương Lan Nhi bị những lời này của Thiên Tung làm cả kinh. Báo thù sao? Nàng dĩ nhiên muốn, nằm mơ cũng muốn! Nhưng thực lực của những người đó thật sự là. . . . . . Quá đáng sợ!

"Ta muốn báo thù! Nhưng ta không làm được!" Trong mắt Dương Lan Nhi tràn đầy một loại tuyệt vọng vô lực.

"Nếu ta nói ta có thể giúp ngươi?" Thiên Tung nhẹ chuyển tay, phủi phủi một cánh hoa trên người. Tiểu Hồ đứng bên cạnh nàng thấy thế vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng giúp nàng hất cánh hoa trên vạt áo xuống.

Giọng điệu của Thiên Tung giống như là hỏi ‘ngươi muốn ăn cơm không?’ Nhưng Dương Lan Nhi cũng nghe được sự nghiêm túc trong lời nói của Thiên Tung. Nàng cảm thấy có thể tin tưởng nữ tử tuyệt sắc thiên hạ này có thể giúp nàng báo mối thù diệt môn.

Dương Lan Nhi đột nhiên phịch một tiếng, té quỵ xuống đất.

"Mối thù diệt môn, không đội trời chung! Nếu tiểu thư thật sự có thể giúp ta báo mối thù diệt môn này, Dương Lan Nhi nguyện vì ngài làm trâu làm ngựa, hầu hạ ngài cả đời! Cho dù ngài muốn cái mạng này của ta, ta cũng sẽ không nói nửa chữ không!"

Thiên Tung nhìn bóng dáng Dương Lan Nhi quỳ thẳng tắp cùng với thần sắc kiên quyết không khỏi có chút xúc động. Nàng nhớ lại tình cảnh mười một năm trước, khi mình còn là cô bé năm tuổi lập lời thề ở đáy cốc. Cái loại cô độc, tuyệt vọng, cừu hận đó có lẽ đến hết đời cũng sẽ chôn trong trí nhớ của nàng khó có thể xóa đi.

"Được! Ta sẽ giúp ngươi báo thù. Làm trâu làm ngựa thì không cần, sau này ngươi hãy ở bên cạnh ta đi!" Thiên Tung vung tay lên, ngọc bội kia lại an toàn rơi vào bên hông của Dương Lan Nhi.

Dương Lan Nhi nhìn ngọc bội rơi vào bên hông cùng với ánh mắt hơi có vẻ nhu hòa của Thiên Tung, trong lòng dâng lên cảm giác an tâm kỳ lạ. Chính là câu ‘ở bên cạnh ta đi’ khiến cho trái tim tuyệt vọng của Dương Lan Nhi dâng lên một loại ấm áp trước nay chưa từng có. Chuyện trên thế giới này chính là như vậy, dệt hoa trên gấm vĩnh viễn không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Chính vì Thiên Tung đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi nên đã đổi được lòng trung thành cả đời của Dương Lan Nhi.

"Tử Long, ngươi mang Lan Nhi đi xuống nghỉ ngơi một chút, thay bộ quần áo khác đi." Thiên Tung nói với Diệp Tử Long.

"Dạ!" Diệp Tử Long xoay người muốn đưa Dương Lan Nhi đi xuống. Nhưng Dương Lan Nhi lại vội vàng nói với Thiên Tung: "Chẳng lẽ tiểu thư không hỏi Lan Nhi chuyện gì đã xảy ra sao?"

"Có gì đáng hỏi?" Giọng nói Thiên Tung vẫn thanh khiết lạnh lùng như cũ, tuy nhiên nó mang theo một phần ấm áp, bởi vì nàng nghe được ý lo lắng chứa đựng trong lời nói của Dương Lan Nhi. "Hiện giờ hoàng thất Thánh Thiên đang trong thời kỳ tranh đoạt chủ chốt. Đại hoàng tử tàn bạo bướng bỉnh, không được lòng dân. Nhị hoàng tử nho nhã hiền lành đức độ, được dân yêu mến. Phụ thân ngươi cũng là bởi vì ủng hộ nhị hoàng tử lên ngôi rồng mới có thể gặp phải tai họa bất ngờ này. Hơn nữa, sau lưng Đại hoàng tử còn có một thế lực cực lớn đang ủng hộ. Ta nói có đúng hay không?"

"Tiểu thư quả thật là liệu sự như thần!" Vẻ mặt Lan Nhi sùng kính nói, "Lan Nhi hi vọng tiểu thư giúp ta báo thù, nhưng thực lực của những người mặc áo đen kia thật sự rất mạnh! Nghe phụ thân nói, tất cả mười người đến tập kích Dương phủ ta không ngờ đều là cường giả Kiếm Tiên!"

"Kiếm Tiên sao? Hừ! Ta còn không để vào mắt!" Thiên Tung cười ngạo nghễ, thần thái giương cao, tóc bạc không gió mà bay.

"Lan Nhi, ngươi đi xuống đi."

"Dạ!"

Sau khi Lan Nhi và Diệp Tử Long rời đi, Tiểu Hồ đột nhiên lấy ra một cái ống trúc. "Chủ nhân, đây là tin tức Tề Phong và Tề Vũ gửi đến."

Thiên Tung lười biếng nhận lấy, lấy tờ giấy trong ống trúc ra, vừa mở ra nhìn, trong mắt thoáng qua một chút thần sắc sáng tỏ. "Quả nhiên là bọn họ! Cửu Trọng Cung!"

"Tiểu Thiên, có tin tức sao?" Lúc này, ba người Bạch Ngân, U Minh và Phi Dạ từ trong rừng đào đi tới tụ tập đến bên cạnh Thiên Tung. Phi Dạ hết sức tự nhiên ngồi trên mặt đất phủ kín hoa đào, thân thể tà tà tựa vào chân giường. U Minh không chút khách sáo trực tiếp tựa đầu trên đùi Thiên Tung. Bạch Ngân trước tiên chiếm đoạt một vị trí trên giường của Thiên Tung, dáng người tao nhã ngồi ở đó. Thiên Tung dường như đã quen với loại tạo hình này của bọn họ. Mỗi lần sau khi mình tu luyện xong, tổng hội mấy người này lại dính bên người nàng, đoán chừng bọn họ mới vừa chờ thật lâu trong rừng đào.

"Quả nhiên là Cửu Trọng Cung!" Thiên Tung đem thư Tề Phong Tề Vũ gửi tới từ Diệp sát môn đưa cho Bạch Ngân xem. "Xem ra, bọn họ muốn vứt bỏ Thánh môn rồi nên xuống tay với Thánh Thiên Đế quốc. Thế lực sau lưng ủng hộ đại hoàng tử chính là người của Cửu Trọng Cung." Bạch Ngân bình tĩnh phân tích.

"Cửu Trọng Cung trên danh nghĩa ẩn cư lánh đời, nhưng thực tế vẫn động tay động chân ở sau lưng, giật giây cả Đại lục Thánh Thiên. Đầu tiên là Thánh môn, tiếp theo là hoàng thất, dã tâm của bọn chúng cũng thật là lớn!" U Minh cũng nhận lấy tờ giấy trong tay Bạch Ngân, nhìn một chút rồi nói.

"Tiểu Diệp, muội định làm thế nào?" Phi Dạ xinh đẹp nhẹ nhàng ngồi lên giường, áo bào đỏ tươi tùy ý mở rộng ra, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng sữa, nói với Thiên Tung.

"Hừ! Nếu Cửu Trọng Cung không sợ sống chết, chúng ta cần gì phải khách sáo, muốn làm hoàng đế ngầm của Thánh Thiên, ta cho bọn chúng tiền mất tật mang!" Trong đôi mắt màu băng lam của Thiên Tung chợt lóe lên hào quang đỏ như máu, "Món nợ hai năm trước, muội nhân tiện cũng muốn tính toán luôn với bọn chúng!"

Lúc này, Thiên Tung không khỏi nhớ lại chừng hai năm trước, sau khi bọn họ rời khỏi Xích Viêm động, đã nghe mọi người trên đại lục đều truyền tin Diệp Thiên Tung vì báo mối thù Ám Ma Tộc bị họa diệt tộc, đại phá Thánh môn, san bằng Sát thành. Các thế lực lớn trong thiên hạ đều là mục tiêu tấn công của nàng. Trong lúc nhất thời, trên đại lục người người suy sụp. Diệp Thiên Tung trong một đêm dường như trở thành một cái tên mà mọi người mắng chửi nhiều nhất.

Đám người Thiên Tung tự nhiên biết chuyện này là do Cửu Trọng Cung giở trò quỷ. Mục đích chính là muốn mượn lực lượng của người trong thiên hạ ép Diệp Thiên Tung hiện thân. Nhưng Diệp Thiên Tung nàng hoàn toàn không thèm quan tâm cách nhìn của người trong thiên hạ. Cửu Trọng Cung muốn ép nàng hiện thân, nàng lập tức hết lần này tới lần khác lấy lui làm tiến, mang theo mọi người trốn vào trong Ngọc Ma Lâm. Ai mà ngờ tới Thiên Tung sẽ trở lại nơi cư trú trước đây của Ám Ma Tộc chứ?

Hai năm qua, Thiên Tung luôn luôn không ngừng tu luyện, mục đích chính là vì nâng cao thực lực của mình, cho Cửu Trọng Cung đòn tấn công trí mạng. Hôm nay, thời cơ đã đến!

"Nữ tử, lần này nàng bế quan cũng đủ lâu đấy!" Giọng nói hơi chút bất mãn của U Minh cắt ngang hồi ức của Thiên Tung.

"Tiểu Diệp, muội đột phá sao?" Phi Dạ vội vàng hỏi.

"Ừ, đột phá! Hiện giờ, nguyên tố hỏa và nguyên tố kim của muội cũng đạt tới cấp Kiếm Đế, nguyên tố thủy, nguyên tố ánh sáng đạt tới cấp Kiếm Tiên. Về phần nguyên tố bóng tối . . . . . ." , Thiên Tung khẽ thất vọng nói, "Muội vẫn chưa đột phá cấp Thần."

"Tiểu Thiên, thế này đã đủ dọa người rồi. Phải chú ý sức khỏe, đừng quá mức liều lĩnh!" Bạch Ngân ôn nhu an ủi.

"Đúng đó, đúng đó! Bạch Ngân đại ca nói không sai, chủ nhân, thế gian vốn không có người biến thái hơn người đâu!" Tiểu Hồ vừa nói ra lời này, lập tức nhận được sự nhất trí xem thường của mọi người.

Trong lòng Thiên Tung phỉ báng không thôi: lời này sao nghe thế nào cũng giống như đang làm tổn thương mình nhỉ! Thiên Tung còn chưa kịp nói gì, Phi Dạ và U Minh đã ra tay trước. Ba người bắt đầu trình diễn màn ‘ma thú đại chiến’ dường như mỗi ngày đều tái diễn.

"Đúng rồi, Lân Nhi đâu?" Thiên Tung nhìn chung quanh một lần, "Sao không thấy bóng dáng Lân Nhi?"

Bạch Ngân ôn nhu nắm tay Thiên Tung, mang theo ai oán nói, "Mỗi lần sau khi muội xuất quan, tiểu tử kia đều ngày ngày chiếm cứ muội. Lần này, chúng ta nói gì cũng không thể nhường muội cho tiểu tử kia!"

Bạch Ngân nói lời này dường như có chút nghiến răng nghiến lợi. Điều này cũng không thể trách hắn không thể duy trì hình tượng cao quý ưu nhã trước sau như một, tiểu tử kia thật sự làm người ta rất tức giận. Kể từ khi mang nó rời khỏi Xích Viêm động, dường như đã định trước vận mệnh bi thảm của mấy người bọn họ. Tiểu tử kia hầu như mỗi ngày đều kề cận Tiểu Thiên, khiến thời gian bọn họ một mình ở chung với Tiểu Thiên trong hai năm qua quả thật có thể đếm được trên đầu ngón tay. Bi phẫn không thôi, mấy người rốt cuộc không nhịn được, hôm nay đã ra tay. ‘Đoàn kết’ lực lượng của tam đại dị thú, đem con dị thú đầu bảng kia vây trong kết giới.

"Ai!" Nhìn ánh mắt trẻ con của Bạch Ngân, Thiên Tung thật sự không biết nên nói gì. Chỉ đành phải thở dài dằng dặc.

"Tiểu Thiên, khi nào thì chúng ta lên đường?" Bạch Ngân hỏi ra lời này thì lập tức hấp dẫn sự chú ý của ba người kia, ba người Phi Dạ cũng không đánh nhau nữa mà ngoan ngoãn vây đến bên cạnh Thiên Tung, chờ đợi quyết định của nàng.

"Ngay ngày mai đi!" Thiên Tung xoa nhẹ cái trán nói, "Chúng ta đã không còn nhiều thời gian nữa rồi!

"Này, nữ tử, nàng muốn lấy dáng vẻ này đi ra ngoài sao?" U Minh hiếm khi nhăn lại đôi lông mày đẹp hỏi.

Bạch Ngân, Phi Dạ và Tiểu Hồ dường như càng chú ý vấn đề này hơn. Hình dạng thật của Thiên Tung thực sự là rất hại nước hại dân, bọn họ thật không hy vọng nàng ra ngoài gieo họa cho người khác, vẫn là gieo họa cho mình là được rồi.

"Đúng! Ta không muốn trốn trốn tránh tránh nữa, từ nay về sau, Diệp Thiên Tung ta sẽ xuất hiện với diện mạo thật!" Khẳng định của Thiên Tung khiến chờ mong của đám người Bạch Ngân tan vỡ.

Thiên Tung thông minh như thế, dĩ nhiên biết được tính toán trong lòng bọn họ, cũng biết dung mạo của mình sẽ gây ra một cuộc mưa gió như thế nào. Thế nhưng, nàng chính là nàng, Diệp Thiên Tung, nàng không muốn lại lấy thân phận khác tiếp tục tồn tại nữa. Nàng muốn rành mạch khiến đại lục này biết, Diệp Thiên Tung nàng đã trở lại!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui