Thiên Tung Xinh Đẹp

Từ lúc Yêu Dạ bắt đầu xuất hiện, Tề Thiên Minh, Tề Thiên Sách và Tề Thiên Ngạo đều là toàn thân run rẩy cùng với kích động phải cố đè nén. Bọn họ đã từng thấy qua hình dáng chân thật của Thiên Tung. Hôm nay thấy nữ tử trên đài tên gọi Yêu Dạ có đôi mắt màu xanh, mái tóc màu bạch kim, dung mạo tuyệt thế, dường như lập tức nhận ra thân phận của Yêu Dạ kia.

Về phần Diệp Thanh Vân, có lẽ là vì khí chất của Yêu Dạ kia cùng với Mục Tiêm Tuyết ông yêu sâu sắc hơn hai mươi năm có tám phần tương tự, hơn nữa ông thấy phản ứng của đám người Tề Thiên Minh bên cạnh, thì càng thêm khẳng định ý nghĩ này. Thử hỏi: thế gian trừ nàng ấy ra, còn có nữ tử nào có thể để cho bọn họ trong biển người mênh mông liếc mắt một cái lập tức nhận ra, có nữ tử nào có thể làm bọn họ kích động như thế? Nhưng dù sao Diệp Thanh Vân cũng là người tâm trí cực kỳ kiên định. Biết lúc này không thể để lộ quá nhiều cảm xúc của mình. Ông quay đầu lại cùng với Tề Thiên Minh trao đổi một ánh mắt, hai người đều ngầm hiểu đè xuống cảm xúc của mình.

Nhưng Tề Thiên Sách và Tề Thiên Ngạo thì dường như rất khó chịu. Nhất là Tề Thiên Sách, khuôn mặt tuấn tú thoạt nhìn như thiên thần giờ phút này đã vặn vẹo quái dị. Giống như hưởng thụ, giống như khó chịu, giống như nghiến răng nghiến lợi, giống như vô cùng mê say. Trong lòng hắn đang âm thầm phỉ báng: tiểu yêu tinh này, càng ngày càng câu hồn người rồi! Cảm giác này quả thật là . . . . . . lửa và băng chồng chéo!

Lúc này, trên đài Thiên Tung đang say sưa ‘uốn éo’ thân thể mềm mại, trong đêm tối tỏa ra xinh đẹp trí mạng.

Một chỗ nhỏ trong lầu ba, sắc mặt của đám người Bạch Ngân cũng không khá hơn bao nhiêu so với Tề Thiên Sách. Nhất là Cao Tường và thủ hạ của hắn, một số người định lực không mạnh cũng đã máu mũi đầy trời rồi. Ngay cả Lan Nhi đứng bên cạnh bọn họ cũng là mặt đỏ tim đập.

Thiên Tung khẽ múa khuynh thành, lực sát thương không thể gọi là không mạnh mẽ!

Rốt cuộc, âm thanh cuối cùng kết thúc, khúc hát dừng lại. Thân thể mảnh khảnh tuyệt đẹp của Thiên Tung lẳng lặng đừng trên vũ đài. Thời gian giống như ngừng lại trong nháy mắt đó, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ hóa đá, không thể tự thoát ra được. Cho tới khi Yêu Dạ rời khỏi vũ đài cũng không có ai phát hiện ra.

Thẳng đến một lúc lâu, mọi người mới phản ứng kịp. Thái tử là người đầu tiên không để ý hình tượng đứng lên, nói với Tiểu Linh ở lầu dưới: "Mau mau gọi Yêu Dạ cô nương ra ngoài, bản thái tử ở đây thiết yến sao có thể không có người đẹp làm bạn? Mau gọi Yêu Dạ kia ra ngoài cùng bản thái tử uống một chén! Bản thái tử sẽ trọng thưởng!"

"Thái tử điện hạ, Yêu Dạ cô nương không tiếp khách, nàng bất quá chỉ ở chỗ chúng ta ca hát nhảy múa thôi. Ngài vẫn là đừng làm khó Tiểu Linh!" Tiểu Linh giống như cực kỳ khó xử bĩu môi, nhưng cho dù là ai cũng đều nhìn ra ý khinh bỉ trong mắt nàng.

Tô Ngọc Thành luôn luôn quen thói cao cao tại thượng, làm sao chịu được người khác đối đãi với hắn như vậy, huống chi người này còn là tiểu nha hoàn ở kỹ viện. Lập tức, hắn muốn nổi giận. Thế nhưng đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên bên tai hắn: Khinh Hồng lâu này không đơn giản, sau lưng nó nhất định có một thế lực bí mật ủng hộ. Hiện giờ, chúng ta vẫn không nên xích mích với nó, vẫn là lấy đại cục làm trọng, không nên hành động thiếu suy nghĩ, trước tiên nắm chắc tứ đại gia tộc đã rồi nói sau!

Thái tử phiền muộn liếc mắt nhìn lão giả áo đen bên cạnh một cái, chỉ đành phải đè xuống lửa giận trong lòng, ngồi trở lại chỗ ngồi. Ra vẻ ưu nhã khoát khoát tay nói: "Thôi! Không phải chỉ là một nữ tử sao! Không biết đối nhân xử thế như vậy, đừng để nàng ta làm hỏng hứng thú của chúng ta!"

Thái tử kia ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng lại rỉ máu không dứt. Một tuyệt đại mỹ nhân như thế, hắn làm sao có thể buông xuống được?!

Dường như muốn tìm về chút mặt mũi vừa mới mất đi, thái tử ngồi xuống lập tức nói với người của tứ đại gia tộc: "Các vị hẳn cũng biết ý nghĩa của việc hôm nay ta mời các vị tới dự tiệc. Hiện giờ, Đại lục Thương Loan đang rục rịch ngóc đầu dậy, chiến tranh hết sức căng thẳng. Phụ vương ta mặc dù càng già càng dẻo dai nhưng luôn có thời điểm tâm lực quá mệt mỏi. Ta là thái tử! Là người nối nghiệp kế tiếp của đế quốc! Ngôi vị hoàng đế đế quốc này dĩ nhiên là của ta. Nhưng mọi người cũng biết, hoàng đệ của ta, cũng chính là nhị điện hạ vẫn muốn thay thế ta, cướp ngôi vị hoàng đế. Mặc dù, ta cùng với hắn thủ túc tình thâm, nhưng vì tôn nghiêm của hoàng thất, ta cũng không thể không đại nghĩa diệt thân. Hôm nay, ta chính là muốn hỏi ý kiến các vị. Các vị nguyện giúp ta đoạt được ngôi vị hoàng đế hay là muốn trở thành kẻ địch của hoàng thất?" Thái tử vừa nói, vừa liếc nhìn lão giả áo đen nhắm mắt dưỡng thần ngồi bên cạnh hắn.

"Dĩ nhiên, chư vị có thể tự do lựa chọn. Nhưng đừng trách ta không nhắc nhở các vị. Hậu quả của việc đứng sai đội rất nghiêm trọng. Ta nghĩ chư vị chắc cũng không mong muốn thấy bản thân rơi vào cùng một kết cục với Dương Thư đại nhân chứ!" Giọng điệu khi thái tử nói lời này, rõ ràng là uy hiếp!

Người của tứ đại gia tộc trong lúc nhất thời trên mặt cảm xúc lẫn lộn. Nghĩ đến bọn họ cũng là cường giả tung hoành đại lục, làm sao lại dễ dàng khuất phục dưới gối một người. Lần này ngay cả trên mặt Âu Dương Minh và Bắc Thần Thương cũng ẩn hàm tức giận. Càng đừng nói đến đám người Tề Thiên Minh và Diệp Thanh Vân đã tức sùi bọt mép.

Tề Thiên Minh đột nhiên đập bàn, ly rượu trong tay hắn trực tiếp ứng tiếng rơi xuống đất, "choang" một tiếng giống như nện vào lòng mọi người.

Thái tử bị khí thế của Tề Thiên Minh làm cho cả kinh thân thể mềm nhũn, dường như sắp ngã sấp xuống. Hắn nghi ngờ hỏi: "Tề. . . Tề Thiên Minh, ông muốn làm gì?"

"Hừ, Lão Tử ở Thánh Thiên thành hơn bốn mươi năm, ngay cả đương kim đế vương cũng phải nhường ta ba phần, ngươi chỉ là một đứa trẻ lại dám uy hiếp ta ư. Chẳng lẽ cho rằng Tề gia ta không có người sao?" Tiếng nói của Tề Thiên Minh vừa dứt, Tề Thiên Sách và Tề Thiên Ngạo cũng hưởng ứng lời kêu gọi của cha, đứng lên. Diệp Thanh Vân nhìn lão ca mình kết bái tức giận tất nhiên sẽ không đứng bên cạnh nhìn xem. Ông dắt mấy người Diệp Tuấn, Diệp Thần cũng đứng về phe Tề Thiên Minh.

Trong lúc nhất thời, khí thế của bên Tề Thiên Minh chợt tăng. Thái tử rõ ràng bị cảnh tượng này dọa cho sợ đến hai chân như nhũn ra. Ngã ngồi ở trên ghế. Nhưng lão giả áo đen bên cạnh hắn vẫn thanh nhàn uống trà như cũ, không đem tứ đại gia tộc để trong mắt chút nào.

"Chư vị, xin nghe lão phu một lời." Vị lão giả áo đen kia rốt cuộc để ly trà xuống, hắng giọng nói: "Tứ đại gia tộc các vị mặc dù lớn, thực lực hùng hậu. Nhưng nếu cảm thấy bằng thực lực của tứ đại gia tộc các vị cũng đủ để quét ngang đại lục thì không khỏi có chút tầm nhìn hạn hẹp rồi!" Trong mắt lão giả kia lóe lên ánh lạnh lùng rồi nhanh chóng biến mất, "Đại lục này to lớn biết bao, trong đó ngọa hổ tàng long, cường giả đếm không hết. Làm người có khí phách là chuyện tốt, nhưng không nên vì khí phách nhất thời mà phá hủy cơ nghiệp trăm năm của gia tộc!"

Lão giả áo đen kia nói xong câu đó, trên người đột nhiên phát ra luồng ánh sáng màu vàng đất. Hào quang kia hùng hồn dày đặc, trực tiếp làm cho mọi người cảm thấy như Thái Sơn áp đỉnh. Cùng nhau lui về phía sau mấy bước.

Loại áp lực khiến người ta khó có thể chống lại này khiến cho sắc mặt của tứ đại gia tộc ngưng trọng trong nháy mắt.

Đây chính là áp lực của Kiếm Thần! Khiến người ta không dậy nổi chút ý niệm phản kháng!

"Ha ha ha ha, bên cạnh thái tử quả thật là ngọa hổ tàng long, ngày ngài thống nhất đế quốc dĩ nhiên là sắp tới rồi! Lão phu ở đây chúc mừng thái tử điện hạ trước!" Âu Dương Minh gia chủ Âu Dương gia đột nhiên ôm quyền nói.

Ngay sau đó, Bắc Thần Thương gia chủ Bắc Thần gia cũng lên tiếng phụ họa: "Đúng đó! Thái tử thiếu niên oai hùng, bên cạnh lại có cao nhân tương trợ, ngày sau nhất định sẽ thống trị đế quốc!"

Âu Dương Minh và Bắc Thần Thương đều thức thời lựa chọn bo bo giữ mình. Điều này cũng không thể trách bọn họ, một cường giả bậc Kiếm Thần đủ để đưa tới họa diệt môn cho bọn họ. Bọn họ bất quá đành phải chọn bo bo giữ mình thôi. Nhưng lúc này, trên mặt Bắc Thần Diêm và Âu Dương Thiên Nhai đều lộ ra thần sắc phẫn hận.

Lão giả áo đen nghe Âu Dương Minh và Bắc Thần Thương nói thế, bên môi rốt cuộc lộ ra một chút ý cười. Nhưng khi ông ta xoay người nhìn về phía đám người Tề Thiên Minh thì ý lạnh trên mặt tựa như thủy triều, trong nháy mắt tràn ngập cả khuôn mặt. "Các vị suy nghĩ kỹ rồi chứ?" Lão giả áo đen lạnh lùng hỏi.

"Hừ! Không cần suy nghĩ! Đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, làm việc không có lỗi, trời đất chứng giám. Thái tử xa hoa dâm dật, ác độc tàn bạo; Nhị điện hạ, nhân hậu trung nghĩa, chiêu hiền đãi sĩ. Sự chênh lệch này chỉ cần người có mắt đều có thể nhìn rõ. Muốn Tề Thiên Minh ta ủng hộ tên tiểu nhân này! Quả thật là chuyện viển vông!" Lúc này, áo choàng màu đỏ của Tề Thiên Minh không gió mà bay, kiên cường chính trực không nói nên lời, khiến người ta không nhịn được sinh lòng cảm thán: nam nhi như vậy, mới thật sự là nam tử chân chính!

"Đại ca nói đúng lắm, Thanh Vân vĩnh viễn cùng tiến cùng thoái với huynh!" Lúc này, Diệp Thanh Vân cũng bước lên trước, sóng vai đứng chung một chỗ với Tề Thiên Minh.

"Được! Được!" Lão giả áo đen dữ tợn hét lớn hai tiếng: "Gia chủ Tề gia và gia chủ Diệp gia quả nhiên đủ anh hùng, đáng tiếc anh hùng thông thường đều không sống thọ!"

Lão giả áo đen kia nói xong, ánh sáng màu vàng trên người đột nhiên phát lớn, chỉ thấy tay trái ông ta vung lên, một Kiếm Khí hết sức cường hãn lập tức mênh mông tràn ra trong tay lão giả áo đen, như sấm sét chém thẳng về phía hai người Tề Thiên Minh.

Tề Thiên Sách và Tề Thiên Ngạo kinh hãi không thôi, vội vàng cho gọi Kiếm Khí, nhưng lại bị bốn Kiếm Tiên kia quấn lấy. Trong lúc nhất thời, Tề Thiên Minh và Diệp Thanh Vân lâm vào hiểm cảnh trước nay chưa từng có. Trong thời khắc chỉ mành treo chuông này, trong đại sảnh đột nhiên vang lên một thanh âm trầm thấp mà mê người.

"Trong Khinh Hồng lâu một là không thể động võ, hai là không thể dùng sức mạnh. Từ lúc nào thì quy củ của Khinh Hồng lâu ta thành thùng rỗng kêu to rồi hả?"

Mọi người đều nhìn về phía cầu thang tầng ba, chỉ thấy một nam tử áo lam dung mạo có thể so với hoa xuân tà tà đứng ở đó. Dung mạo nam tử kia không coi là tuyệt thế. Nhưng khi hắn giơ tay nhấc chân phát ra tao nhã rửa sạch hết bụi bẩn trần thế, khiến người ta lâm vào mê muội. Nam tử kia rõ ràng chính là lâu chủ Khinh Hồng lâu Tịch Nhan. Thời điểm ánh mắt mọi người đang bị Tịch Nhan hấp dẫn, chỉ nghe thấy một tiếng hét to san bằng mặt đất vang lên: "Tiểu tử ngươi là ai? Lại có thể chống đỡ được Kiếm Khí của ta?"

Lúc này, mọi người mới phát hiện một thiếu niên mắt tím chẳng biết từ lúc nào đã đứng chắn trước mặt Tề Thiên Minh và Diệp Thanh Vân. Đôi mắt dị sắc của thiếu niên kia chứa đựng vẻ lạnh lùng, toàn thân cũng tỏa ra sát khí khiến người ta run sợ. Phàm là người tiếp xúc với ánh mắt của hắn đều không tự chủ toàn thân phát rét. Đôi mắt này dường như chỉ có khi nhìn về phía hai người Tề Thiên Minh và Diệp Thanh Vân thì mới mang theo một chút cung kính. Mà người này dĩ nhiên là Diệp Tử Long rồi.

Lão giả áo đen nhìn thấy điệu bộ hờ hững của thiếu niên mắt tím trong bụng ngạc nhiên nghi ngờ không dứt, nhất là đối diện với đôi mắt tràn đầy sát khí của hắn, ngay cả ông cũng cảm thấy một hồi tê dại da đầu.

Diệp Tử Long chẳng qua là lạnh lùng liếc lão giả áo đen một cái, lập tức lạnh lùng phun ra mấy chữ: "Người gây chuyện ở Khinh Hồng lâu, chết!"

Sắc mặt của lão giả áo đen ngay lập tức trầm xuống, nhưng ông cũng biết Khinh Hồng lâu có thể không để ông vào trong mắt tự nhiên là có chỗ dựa. Hơn nữa, ông rõ ràng cảm thấy vài khí tức sàn sàn như ông đang tập trung trên người ông. Khinh Hồng lâu này tuyệt đối không phải đang phô trương thanh thế! Nếu bây giờ ông tùy tiện ra tay, không nghi ngờ chút nào mình sẽ toi mạng ở chỗ này! Ông chưa từng nghĩ tới thế lực phía sau Khinh Hồng lâu không ngờ mạnh mẽ như thế! Nhưng rút lui như vậy thật sự là . . . . . . rất mất mặt! Ngay lúc lão giả áo đen cưỡi hổ khó xuống, Tịch Nhan ưu nhã mở miệng, "Chuyện hôm nay, tất cả mọi người đều không cố ý! Không bằng coi như không có gì đi, Khinh Hồng lâu ta còn phải làm ăn, sau này nếu các vị muốn mua bán máu mời đi xa một chút, Khinh Hồng lâu ta tự nhiên sẽ không can thiệp!"

Lão giả áo đen vừa nghe lời này của Tịch Nhan cũng biết Khinh Hồng lâu chỉ quản chuyện trên đầu mình, cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của bọn họ. Lập tức biết thời biết thế ân cần nói: "Hôm nay là lão phu lỗ mãng rồi! Ta bán cho Khinh Hồng lâu một chút mặt mũi, chuyện hôm nay xóa bỏ. Bất quá, ngày sau các ngươi sẽ không may mắn như vậy đâu!"

Lão giả áo đen mang theo bốn thủ hạ hung ác trừng mắt nhìn mấy người Tề Thiên Minh, mang theo thái tử vội vã rời khỏi Khinh Hồng lâu.

Không ai chú ý tới, trong một gian phòng ở lầu hai, một đôi mắt màu băng lam như ánh trăng chiếu rọi hồ nước mùa thu vẫn lẳng lặng nhìn chăm chú tất cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui