Thiên Tung Xinh Đẹp

"Ngươi con ngựa thối này, thu hồi dáng vẻ ngu ngốc của người lại!" Sau khi Bạch Ngân phát hiện ra dáng vẻ ngu ngốc của Phi Dạ không nhịn được lên tiếng quát.

"Ai, ai ngu ngốc? Chẳng qua là Tiểu Diệp Diệp trở nên xinh đẹp hơn, ta nhất thời nhìn ngây người mà thôi. Ta không giống ai đó, kỳ thực nhịn đến khó chịu rồi, còn giả bộ ra vẻ đạo mạo!" Phi Dạ nói xong còn tà ác liếc nửa người dưới của Bạch Ngân một cái.

"Câm miệng!" Bạch Ngân đầu đầy hắc tuyến, lộ rõ đỏ mặt.

"Lan Nhi, đây chính là thích khách ngươi nói?!" Lúc này, Diệp Tử Long đỏ bừng cả khuôn mặt xông tới hỏi Lan Nhi, trong giọng nói kia nghe thế nào cũng có cảm giác muốn rút gân lột da Lan Nhi ra. Thiệt là, hiện giờ Diệp Tử Long thật sự hận chết Lan Nhi, nếu không phải nữ tử ngu ngốc này hô to một tiếng, làm sao khiến nhiều người như vậy nhìn thấy bộ dạng tiểu thư tắm rửa! Thật là đáng chết!

Mắt thấy lửa giận trong mắt Diệp Tử Long càng lúc càng lớn, Lan Nhi co rúm lại, bả vai run lên.

Lúc này, U Minh đứng bên cạnh Diệp Tử Long đột nhiên sửa lại quần áo xốc xếch, phong tình vạn chủng nói: "Ta nói này nửa người nửa thú, ngươi tức giận lớn như vậy làm gì, hả? Có phải bởi vì nữ tử kia tắm rửa bị chúng ta thấy trong lòng không cam tâm hay không? Ngươi bất quá chỉ là một thị vệ mà thôi, người nên tức giận là chúng ta cũng còn chưa phát giận, lúc nào thì đến phiên ngươi?"

U Minh không hổ có mỹ danh rắn độc, vừa bắt đầu đã làm Diệp Tử Long giận sôi lên. "Tên nhân yêu chết tiệt, ngươi đừng ép ta động thủ!"

"Ha ha ha, nực cười! Sợ ngươi sao? Ta sẽ cho ngươi xem một chút cái gì mới là thực lực Long tộc chân chính!"

Bên này Bạch Ngân, Phi Dạ, U Minh và diệp Tử Long đang ầm ĩ có thể nói là lửa nóng bốc lên tận trời. Thế nhưng, trái lại Mục Nhạc Ca và Nguyệt Tiêu Nhiên, còn có Tiểu Hồ bên này lại tuyệt đối yên tĩnh. Cái gì gọi là bùng nổ trong trầm mặc, diệt vong ngay trong trầm mặc. Cho nên, sau khi yên lặng hồi lâu, Tiểu Hồ rốt cuộc kêu to lên: "A! Chủ nhân, chủ nhân đang tắm!!!"

"Câm miệng, hồ ly chết tiệt!" Mục Nhạc Ca và Nguyệt Tiêu Nhiên cùng kêu lên.

Trong lúc những người này loạn thành một đoàn, một bóng dáng đáng yêu như thiên sứ đột nhiên chạy đến trước mặt Thiên Tung đang nhắm mắt dưỡng thần, mềm mại nói: "Mẫu thân, Lân Nhi muốn tắm với người có được hay không?"

Lân Nhi vừa nói ra lời này, hậu quả trực tiếp chính là đám nam tử tuyệt sắc đang cãi vã trong nháy mắt an tĩnh lại, đồng thanh nói: "Không được!"

"Con hỏi mẫu thân, cũng không phải hỏi các thúc!" Trong mắt Lân Nhi hiện đầy hung ác, thế nhưng khi chuyển sang Thiên Tung lại đổi thành bộ dạng nhu thuận cùng vẻ mặt đáng thương. "Mẫu thân, có được hay không vậy?"

"Tên tiểu ác ma này, thật là vài ngày không dạy dỗ ngươi lại ngứa da phải không?" Phi Dạ nhảy ra đầu tiên, lớn tiếng nói.

Trong nháy mắt, những nam tử đang cãi vã không ngừng nghỉ kia lập tức đứng chung một chiến tuyến, nhất trí chống giặc ngoài. Ngay cả Mục Nhạc Ca và Nguyệt Tiêu Nhiên cũng không ngoại lệ. Ở ThiênNhiên Cư ngắn ngủi mấy ngày, bọn họ đã nếm đủ lợi hại của tiểu ác ma kia rồi. Tiểu ác ma có một gương mặt thiên sứ, nhưng lại thường xuyên đùa bỡn người. Ngày đầu tiên Mục Nhạc Ca tới đã phát hiện trên giường của mình có một con rắn độc, rồi sau đó lại cùng Nguyệt Tiêu Nhiên uống phải thuốc xổ, đau đến không muốn sống một ngày một đêm. Những thứ này bọn họ cũng có thể nhẫn nại, nhưng bọn họ không thể chịu được nhất chính là mỗi lần chỉ cần hai người đơn độc ở cùng một chỗ với Thiên Tung, tiểu ác ma đó tuyệt đối sẽ ‘ngẫu nhiên’ xuất hiện, sau đó quấn lấy Thiên Tung không thả, ngay cả nam tử ôn nhuận như Nguyệt Tiêu Nhiên cũng hận cậu ta thấu xương.

Lúc mọi người đang ồn ào không thôi, từng âm giọng lạnh lùng và mị hoặc vang lên khiến mọi người trong nháy mắt an tĩnh trở lại.

Chỉ thấy Thiên Tung lười biếng ở bên hồ tắm, khẽ hé đôi môi đỏ mộng, phun ra ba chữ: "Ồn ào quá."

Mọi người thấy biểu hiện không kiên nhẫn trên mặt Thiên Tung, đều là một hồi khẩn trương.

Bạch Ngân vội vàng nói: "Tiểu Thiên, đừng nóng giận, muội từ từ hưởng thụ, chúng ta ra ngoài." Nói xong cũng nháy mắt với mọi người. Mọi người lập tức hiểu ý. Lấy U Minh và Phi Dạ hai người cầm đầu lập tức tiến lên, lôi tiểu ác ma kia ra khỏi phòng tắm. Trong nháy mắt, phòng tắm chỉ còn lại một mình Lan Nhi.

Lúc này, Thiên Tung vẫn chưa mở mắt, Lan Nhi cẩn thận xấu hổ nhìn Thiên Tung mấy lần, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, người tức giận sao?" Dù sao, chỉ cần là nữ tử, lộ ra thân thể ở trước mặt mọi người nhất định sẽ rất lúng túng. Lan Nhi càng nghĩ càng cảm giác mình thật có lỗi với tiểu thư.

"Lan Nhi, ngươi ở đó ngây ngốc làm gì, còn không mau tới đây đấm lưng cho ta." Thiên Tung miễn cưỡng nói.

"Tiểu thư, người. . . . . . Người không giận muội sao?" Lan Nhi thận trọng nói.

"Tức giận? Tại sao?" Lúc này Thiên Tung rốt cuộc mở mắt ra, nhưng trong đôi mắt kia không có lửa giận, không có tức giận, chỉ có hơi không hiểu.

"Bởi vì, bởi vì ta hại tiểu thư lộ ra thân thể trước mặt mấy vị công tử. Đều tại muội! Đều tại muội!" Lan Nhi cúi đầu chờ đợi sự trách mắng của Thiên Tung.

"Ta không tức giận." Thiên Tung cắt đứt sự tự trách của Lan Nhi.

Mới đầu, Lan Nhi cho rằng Thiên Tung chỉ vì an ủi nàng. Nhưng nàng lại phát hiện vẻ mặt của Thiên Tung quả nhiên là không đau khổ không vui, không giận không lo. Lãnh đạm giống như thường ngày.

Thấy vẻ mặt không hiểu của Lan Nhi, Thiên Tung nhẫn nại giải thích: "Ta mới vừa nói ồn ào, chỉ là vì ta vừa lên cấp, không hy vọng có người quấy rầy ta cảm ngộ mà thôi. Về phần chuyện mới vừa phát sinh, đối với ta mà nói không có gì hết. Bất quá là một chuyện nhỏ, còn chưa đủ khiến ta để ở trong lòng."

"Nhưng. . . . . . . . . . . . Nhưng. . . . . . "

"Đừng nhưng nhị gì nữa, lát nữa ta có hẹn thương lượng với đại ca, nhanh một chút!"

Hiện giờ, trong lương đình lịch sự tao nhã của Thiên Nhiên Cư có tám nam tử tuyệt sắc khuynh thành đang hoặc đứng hoặc ngồi.

Theo thứ tự từ bên trái bắt đầu là Bạch Ngân cao quý ưu nhã, Phi Dạ xinh đẹp mỹ lệ, U Minh tà mị dã tính, Tiểu Hồ phiêu nhiên xuất trần, Mục Nhạc Ca nét đẹp không ai sánh bằng, Nguyệt Tiêu Nhiên sạch sẽ xinh đẹp, Diệp Tử Long dã tính băng lãnh, còn có Tề Thiên Sách cuồng dã hoàn mỹ. Dĩ nhiên, trong góc lương đình còn ngồi một bóng dáng nho nhỏ bị hào quang vây khốn. Chính là Lân Nhi đáng yêu như thiênsứ đáng hận như ma quỷ.

Không khoa trương khi nói, cho dù là mỹ cảnh tuyệt đẹp nhất trên đời so ra đều kém cảnh chín đại mỹ nam tề tụ trong lương đình này. Quan trọng nhất là ánh mắt ẩn tình của bọn họ nhìn về phương xa đủ khiến cho bất kỳ nữ tử nào trong thiên hạ tâm say thần mê. 

Lúc này, một làn gió thơm thổi qua mặt. Mọi người giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một nữ tử choàng áo bào trắng từ xa xa đi tới. Nàng giống như tiên nữ thanh khiết lạnh lạnh bước ra từ cung Quảng Hằng, không nhiễm phàm trần, tóc bạch kim còn xen lẫn vài giọt nước, khúc xạ ra hào quang bảy màu. Nhất thời, bóng dáng mảnh khảnh của nữ tử bị bao quanh dưới hào quang. Hào quang bảy màu tựa như mộng đẹp như thơ như vẽ, khiến tất cả mọi người say mê thật sâu.

"Bé cưng, tắm rửa xong rồi?!" Tề Thiên Sách nghênh đón đầu tiên, trong mắt mang theo ý cười say lòng người.

"Ừ." Thiên Tung gật đầu cười. Không để ý tới ánh mắt né tránh của mọi người cùng với Tề Thiên Sách ngồi vào hai bên bàn đá.

"Bé cưng, vội vàng gọi huynh như vậy, không phải là muốn huynh chứ!" Tề Thiên Sách vừa ôn nhu bóc trái cây, vừa cười giỡn hỏi.

Thiên Tung chẳng qua là nhận lấy trái cây, thản nhiên nói, "Đại ca, muội muốn huynh thông báo với cha: ngày mai lấy danh nghĩa của Tề gia mở tiệc chiêu đãi nhị điện hạ. Hơn nữa còn gọi hồng nhan tri kỷ của huynh - Yêu Dạ đến hiến vũ."

"Muội muốn trở về Tề gia?"

Ngoại trừ Tề Thiên Sách nghe chuyện cao hứng, mấy người khác đều là một bộ mặt đưa đám, bọn họ hiển nhiên quên mất bộ dáng nàng dâu nhỏ vừa rồi của mình, đều vây đến chung quanh bàn đá. Nhất thời, bàn đá trở nên cực kỳ nhỏ hẹp.

"Muội phải trở về Tề gia", Thiên Tung giải thích, "Ngoại trừ việc muốn gặp cha, muội còn muốn gặp Tô Ngọc Cẩn một lần."

"A? Các người quen biết?" Tề Thiên Sách cảnh giác hỏi, hắn rõ ràng cảm giác được lúc Thiên Tung nhắc tới Tô Ngọc Cẩn, trong giọng nói kia hàm chúa tình cảm không tầm thường.

"Đúng!" Thiên Tung không giải thích gì, chẳng qua là nói tiếp, "Lần đó muội ban đêm dọ thám hoàng cung biết được Cửu Trọng Cung sẽ gây bất lợi cho nhị điện hạ. Bất kể là vì Tề gia hay Thánh Thiên hoặc là bản thân muội, muội đều sẽ không để cho thái tử và Cửu Trọng Cung được như ý. Cho nên, muội nhất định phải gặp Tô Ngọc Cẩn một lần!"

Nhìn kiên định trong mắt Thiên Tung, vẻ mặt Tề Thiên Sách khẽ nhúc nhích, "Được, ngày mai Tề gia ta chắc chắn mở tiệc chiêu đãi nhị điện hạ!"

Giống như muốn làm dịu đi không khí khẩn trương, Tề Thiên Sách nói tiếp, "Vừa đúng lúc cha cũng đã nhớ muội đến điên rồi, nói cho ông ấy biết tin tức này, ông nhất định sẽ cao hứng!"

Mấy người đang nói, chỉ thấy Tịch Nhan đột nhiên đi vào, khẽ khom người nói với Thiên Tung: "Tiểu thư, quốc sư Thánh Thiên tới thăm hỏi!"

"Làm sao hắn có thể tới?"

Tề Thiên Sách cùng với đám người Bạch Ngân đều hiện ra vẻ mặt kinh ngạc. Rồi sau đó nhất trí nhìn về phía Thiên Tung, vẻ mặt chất vấn kia rõ ràng là đang nói: tại sao hắn muốn tìm nàng?

Đừng nói đám người Tề Thiên Sách không hiểu, ngay cả Thiên Tungcũng không hiểu ra sao, nàng cũng không cho rằng sức quyến rũ của mình lớn đến mức có thể hấp dẫn được nam tử như Phật tổ đó động phàm tâm.

"Cho hắn vào." Thiên Tung cũng hết sức tò mò với mục đích đến đây của Triển Nhan.

Chỉ chốc lát sau, một nam tử như tiên nhân không nhiễm khói lửa nhân gian phiêu nhiên đi vào. Hắn vẫn thánh khiết như vậy, trong mắt đều là từ bi trách trời thương dân. Nam tử như vậy ngay cả đám người Bạch Ngân lần đầu tiên nhìn thấy hắn cũng không thể sinh ra tâm tình chán ghét đối với hắn.

"Không biết quốc sư lần này đến, có gì muốn nói?" Thiên Tung ngồi giữa chúng mỹ nam, vừa ăn trái cây, vừa lười biếng hỏi.

Bắt đầu từ khi quốc sư Triển Nhan nhìn thấy Thiên Tung, trong đôi mắt bình tĩnh như nước nhanh chóng hiện lên một tia sáng, nhanh đến khiến người ta không bắt được.

"Chúc mừng Yêu Dạ cô nương, tu vi của ngươi lại tinh tiến rồi, xem ra ta đã không phải là đối thủ của ngươi." Trên mặt Triển Nhan nở một nụ cười nhàn nhạt nói.

Những lời này giống như nhắc nhở đám người Bạch Ngân, lúc này bọn họ mới phát hiện, tu vi của Thiên Tung đã không thấp hơn so với bọn họ, thậm chí hình như còn hơn. Bây giờ, bọn họ đều nghĩ đến một câu nói Tiểu Hồ đã từng nói: thế giới này sẽ không có ai biến thái hơn chủ nhân!

Quả nhiên không phải "biến thái" bình thường!

"Quốc sư chịu đựng ánh mặt trời chói chang tới đây không phải chỉ vì tới xem tu vi của tiểu nữ có tinh tiến hay không chứ?" Giọng nói của Thiên Tung hơi chua ngoa.

Thế nhưng, Triển Nhan tựa như không nhận thấy, trên mặt vẫn là ý cười khiêm tốn như cũ, "Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, gần đây thái tử lại muốn hành động, hơn nữa dạo này trong cung thái tử xuất hiện một nhóm người cấp Kiếm Tiên Kiếm Thần, các ngươi cần thường xuyên cẩn thận."

"Sao nói cho ta biết những chuyện này?" Thiên Tung có chút khó hiểu.

"Ta chẳng qua là không muốn để cho dân chúng rơi vào Địa Ngục mà thôi." Khi Triển Nhan nói lời này thì trong mắt thoáng hiện một loại ánh sáng trang nghiêm.

"Có lẽ ta sẽ tạo ra một Địa Ngục khác, ngài không sợ sao?" Thiên Tungthẳng tắp nhìn chằm chằm vào mắt Triển Nhan nói.

"Không sợ! Bởi vì ta tin tưởng ngươi!" Triển Nhan nói lời này thì trên mặt toát ra một loại thần sắc kiên định. Điều này khiến hắn giống như biến thành một người có máu có thịt. Một câu ‘tin tưởng’ này khiến trái tim của Thiên Tung có chút rung động.

"Lần này Cửu Trọng Cung tổn thất thảm như vậy, tại sao vẫn muốn ủng hộ thái tử nhỉ?" Tề Thiên Sách dường như vì muốn dời đi sự chú ý của Thiên Tung, hỏi.

"Ừ, đây chính là vấn đề, nếu đơn thuần là vì khống chế hoàng thất, bọn họ không nhất định phải tìm thái tử. Trong này nhất định có vấn đề gì đó." Bạch Ngân cũng phụ họa nói.

"Đây chính là chuyện thứ hai lần này ta tới muốn nói cho các ngươi." Triển Nhan tán dương cười với hai người Tề Thiên Sách một tiếng.

"Là cái gì?"

"Là bởi vì thái tử đáp ứng Cửu Trọng Cung một điều kiện!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui