Thiên Tướng Tận Trung

Ngẩng mặt nhìn hơn 1.000 tinh nhuệ với vũ trang đầy đủ bên dưới, Từ Phong cảm khái không thôi.
Trong lòng hắn biết rõ sư phụ không muốn nhìn thấy hắn đi theo con đường không phải chính nghĩa mà cực đoan như thế này. Thế nhưng hắn cũng không còn cách nào khác. Muốn thắng lợi thì phải đánh đổi. Muốn đạt được mục đích thì phải có hi sinh. Thời gian không đợi người mà cái hắn cần nhất bây giờ là sức mạnh, là lực lượng chứ không phải là những đánh giá tốt đẹp của mọi người về mình. Cho nên hắn tự nắm cái tôn nghiêm và danh dự của mình vứt vào một góc sâu thẳm nơi trái tim mà bước đi trên con đường tà đạo này.
Dù được sư phụ dạy bảo tận tình, tuy nhiên khi hắn đem chúng nó vào ứng dụng thực tế thì lại là một việc khó khăn vô cùng. Mà bản thân hắn cũng biết chính hắn còn chưa có cái gọi là tinh thần lãnh tụ, hay cái uy nghiêm của chủ tướng. Cho đến bây giờ, hắn chỉ có thể lãnh đạo họ bằng cách gây dựng sự sợ hãi và những khen thưởng công chính nghiêm minh.
Mặc dù hắn đem hết suy nghĩ của mình mà thúc đẩy cái sơn trại này đi vào một khuôn mẫu công bằng, tử tế, tốt đẹp… đã định sẵn. Nhưng hắn không cho rằng những kẻ dính trên tay ít nhất vài cái mạng người như lũ cường đạo, sơn tặc này lại vì thế mà thật tâm quy phục hắn. Nghĩ vậy thì có lẽ hắn tạo chuyện cười hơi lớn rồi, hắn nhắc nhở mình như vậy.
Hắn phóng con mắt cao xa, nhìn với cái nhìn rộng lớn. Hắn sẵn sàng thưởng cho những người huấn luyện cần mẫn, chăm chỉ và đạt kết quả tốt nhất bằng những thứ đắt đỏ, những thứ mà họ mong muốn đạt được nhất. Thậm chí với những người có hận thù nơi thân, hắn sẵn sàng đứng ra hứa với họ rằng sau này khi nơi đây đủ khả năng, hắn sẽ dốc hết lực lượng trợ giúp họ báo thù rửa hận. Hắn biết với cách làm của hắn, nhiều người nhìn vào sẽ khịt mũi coi thường, nhưng hắn cảm thấy đáng giá. Hắn cho rằng hắn khích lệ bằng cách như thế này rất ổn.
Không chỉ đề ra việc khen thưởng, hắn còn định ra những kỷ luật sâm nghiêm. Những cái kỷ luật này hắn phỏng theo luật pháp của Thiên triều mà soạn ra, đồng thời hình phạt thêm khắc nghiệt rất nhiều; cũng như có thêm một số điều khác mà hắn tự bổ sung. Bất cứ kẻ nào dám vi phạm, kể cả những tên thuộc hạ thân cận nhất thì cứ theo luật mà định. Tình cờ, ngẫu nhiên, vô ý vi phạm còn có thể xem xét và cân nhắc. Thế nhưng dám cố tình vi phạm cũng như chán sống xúc phạm và coi thường kỷ luật thì kết cục chính là đầu lìa khỏi cổ.
Quân luật sâm nghiêm, hình phạt máu tanh. Vì thế mà bọn sơn tặc, cường đạo cứng đầu này cũng rất nhanh trở nên nghiêm túc. Có là tính cách nóng nảy hay là sức mạnh như lão hổ thì cũng phải đi vào kỷ luật.
Về quản lý, hắn hoàn toàn ủy nhiệm cho gã mập Thụy Mặc. Hắn quan sát Thụy Mặc làm việc rất nhiều lần. Tuy rằng chưa có quá tin tưởng, vẫn còn chút nghi ngờ, vậy nhưng hắn không sợ gã mập ấy giở trò gian gì ra. Còn nếu gã ta muốn, hắn cũng dư sức tìm người khác thay thế gã. Ngoài ra hắn là một con người không quá am hiểu về lĩnh vực này nên hắn chỉ có thể tìm người am hiểm phụ trợ cho Thụy Mặc để mọi việc thuận lợi nhất. Coi như là trợ giúp gã ấy, và cũng đồng thời là giám sát.
Về phía huấn luyện quân đội, lĩnh vực này hắn được học rất nhiều. Bảy năm học bên cạnh người sư phụ uyên bác khiến hắn có một cái nhìn khái quát và một định hướng chuẩn xác. Cho dù hắn không hiểu nhiều về lòng dạ con người nhưng hắn vẫn biết nên lựa chọn những người như thế nào vào quân đội là thích hợp nhất.
Từ số lượng người của sơn trại, hắn chọn ra hơn 100 tên lưu dân, những người này đều là những người vì tình huống bất khả kháng mới phải tham gia vào sơn trại. Có nhiều người có hoàn cảnh tương tự như Cung Thanh. Cũng có nhiều người vì thiên tai, mùa màng thất bát mà phải mang theo gia đình gia nhập vào đây. Cũng không ít người chỉ vì bị các quan trên “chướng tai gai mắt” mà phải trốn khỏi quê hương lưu lạc đến chốn này.
Nhóm 100 người đầu tiên này được hắn sắp đặt vào Ám bộ. Với cách nghĩ huấn luyện ra một nhóm cao thủ không sợ chết chuyên lao vào làm những nhiệm vụ nguy hiểm nhất, so với toàn bộ các bộ khác, hắn đích thân huấn luyện cho Ám bộ. Thời gian gấp gáp nên hắn chỉ có thể rèn luyện họ bằng những cuộc đấu sinh tử để họ tự đột phá ràng buộc của mình nhằm tiến thêm một bước. Có thể nói, hắn dốc hết tâm huyết cho Ám bộ, không chỉ truyền thụ nội công, hắn còn truyền thụ cả kỹ năng, phương pháp phân tích tình huống… Nói chung là trừ những bí mật bất truyền và những con bài tẩy của mình, hắn truyền thụ tất tần tật cho họ.
Qua hai tháng Địa Ngục ấy, hắn vui mừng nhận lấy thành quả của mình. Từ những con người tay không tấc sắc, không chút võ công, thê thảm lê lết tạm sống qua ngày đã biến thành những kẻ sát khí đằng đằng, âm u quỷ dị, thần bí khó lường. Đến nỗi mà mọi người khác trong sơn trại cũng không dám tiếp xúc với đám người này bởi cái thân bước ra từ gió tanh mưa máu ấy.
100 người Ám bộ mới chính là lực lượng nòng cốt nhất mà hắn nắm giữ trong tay. Với thực lực của họ, hắn hoàn toàn tin tưởng họ có thể là những người tạo ra những bước ngoặt lớn mang tính quyết định trong các trận chiến khốc liệt.
Về phần những quân bộ khác, có lẽ với huấn luyện sơ cấp trong hai tháng vừa rồi cũng đủ hình thành sức chiến đấu, cũng như có thể hoàn thành những chiến thuật cơ bản nhất và cũng chỉ có như thế mà thôi, không hơn. Hắn hi vọng như vậy, nhưng thực tế thì để hắn cười khổ. Điều kiện thiếu thốn khiến việc huấn luyện họ trở nên khó khăn. Để huấn luyện ra một binh sĩ đạt tiêu chuẩn thì cần ít nhất là một năm với vô số bài huấn luyện cũng như vô vàn dụng cụ hỗ trợ. Mà hiện tại thì hắn thiếu tài nguyên, và hắn cũng không phải rõ ràng tất cả phương pháp huấn luyện dành ỗi loại binh sĩ. Vậy nên đối với hắn mà nói, quân đội chính quy hay quân lính tinh nhuệ vẫn còn là một điều xa vời dẫu cho hắn hay gọi những người này là “tinh nhuệ của sơn trại”.
Kể ra thì đúng là thế rồi còn gì? So với những kẻ yếu kém không được huấn luyện còn lại thì họ đúng là tinh nhuệ thật. “Ai…” - Hắn chỉ có thể thở dài đầy bất lực.
Nếu bây giờ quân lính của hắn vô tình đối đầu với quân đội của Thiên triều và quân số hai bên ngang nhau thì quân lính của hắn thất bại tan tác cũng là việc bình thường, cho dù quân đội Thiên triều là quân đội tệ hại nhất so với ba Đại Thiên triều kia.
Đó là chỉ nói về sức chiến đấu chứ chẳng có tính vào trang bị hay vũ khí gì cả. Còn nếu tính thêm vào trang bị với vũ khí thì đám quân lính ô hợp của hắn chỉ có thể bị người đồ sát từ một hướng mà không có sức phản kháng nào.
Thế nhưng nghĩ đến Ám bộ, hắn cũng cảm thấy yên tâm. Hơn 100 thành viên Ám bộ đã đủ đánh một trận ngang tay với 50 lính tinh nhuệ Thiên triều. Dù là lấy nhiều khi ít nhưng ít ra cũng ngang tay nhau không phải sao? Với tình cảnh bây giờ, hắn không thể mơ ước hay suy nghĩ viễn vông, mà chỉ có thể chấp nhận như thế này.
Xem ra con đường hắn phải đi còn rất dài.
Vốn dĩ Từ Phong hắn muốn huấn luyện bọn họ thêm vài tháng nữa, rồi mới tham gia vào vũng lầy chiến loạn này. Vừa hình thành một sức chiến đấu ở cấp độ mới, lại vừa cười cợt nhìn lũ kia đánh nhau sứt đầu mẻ trán mà ngư ông đắc lợi.
Vậy nhưng thời không đợi người. Bây giờ hắn không tiến quân đánh giết sơn trại khác thì vài ngày sau họ cũng đánh đến tận nơi.
Chết tiệt!
Chết tiệt cái bọn não lợn này!
Làm sơn tặc, cường đạo đang yên đang lành thì chúng mày đánh nhau làm quái gì?
Chết tiệt!
Chết tiệt cái lũ ngu ngốc này!
Chúng mày có đánh nhau vì lý do gì thì cũng không nên kéo tất cả mọi người vào! Càng không nên kéo sơn trại của tao vào chứ!
Bởi cái lũ ấy thế nên hắn chỉ có thể lựa chọn lấy công làm thủ, hắn chỉ có thể lựa chọn giương ra nanh vuốt yếu ớt còn chưa thành hình của mình để người khác không thể xem thường. Để tuyên bố với cái lũ não lợn ấy rằng:
“Này bọn khốn, muốn cắn một miếng không? Thế thì chuẩn bị trả giá thật đắt trước đi!”
Tuy rằng biết rõ trong trận chiến này sẽ có rất nhiều người chết đi, trong khi đó ở vài tháng sau thì thương vong sẽ ít hơn nhiều, nhưng mà hắn cũng hết cách. Đâu có ai cho hắn yên ổn để tiếp tục phát triển trong lặng lẽ?
Xin nhờ, bọn họ không có ai ngu cả. Dù sơn trại Địch Sơn chỉ là một sơn trại cỡ trung, thế nhưng có rất nhiều thế lực nhìn chằm chằm vào. Chẳng có ai đần độn để thế lực bên cạnh hay thế lực đối địch phát triển thần tốc và trở nên hùng mạnh. Có hai tháng huấn luyện đã là quá tốt rồi, còn cầu vài tháng nữa à? Ôi, giấc mơ hão huyền và chẳng có tí thực tế nào.
Thôi thì xem như trận chiến này là một hồi tẩy lễ. Những người còn sống sót sau trận chiến này hắn nhất định phải thưởng lớn một phen, bởi vì họ sẽ trở thành chủ lực về sau, bởi vì họ sẽ bước vào trung tâm quyền lực của sơn trại, bởi vì họ sẽ trở thành những công thần đầu tiên.
Càng nghĩ hắn càng ấm ức. Tất cả là tại lũ bại não kia, tại chúng nên kế hoạch của hắn mới bị xáo trộn, mới bị rối tung lên như thế này.
Không phải chúng muốn hắn tham gia vào sao? Đã vậy hắn phải đánh một trận đầu oanh oanh liệt liệt. Đã vậy hắn phải đánh một trận đầu hiển hách. Đã vậy hắn phải đè bẹp cái đối thủ xấu số mà hắn đã chọn.
Hắn phải cho chúng thấy vì cái ngu ngốc của chúng mà chúng đã dẫn ra một kẻ thù như thế nào.
Chết tiệt! Đã lỡ bị cuốn vào vũng lầy giết chóc, hắn cũng không ngại làm một bữa tiệc máu tanh linh đình.
Chết tiệt! Nếu quân lính của hắn đã bị đưa lên ánh sáng, hắn cũng không ngại làm thịt tất cả lũ ngu kia!
Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!
Ở phía trên, hắn nghiến răng nghiến lợi, hắn oán hận không thôi. Còn ở phía dưới, 1.100 con người đứng lặng yên một cách cực kỳ nghiêm túc. Tuy rằng đội hình không phải được xếp thẳng theo từng tấc một nhưng cũng đã ra hình ra dáng của một binh đoàn.

Có thể là do hắn suy nghĩ quá nhiều nên không rõ ràng nội tâm của những con người đứng bên dưới.
Đa phần tất cả bọn họ gia nhập vào sơn trại cũng bởi vì họ không thể sống “một cách bình thường” dưới con mắt của Thiên triều. Mà họ lại cần phải sống, nói đúng ra là họ cần hai thứ cơ bản nhất: thức ăn và nước uống. Nước uống có thể dễ dàng kiếm được còn thức ăn thì không. Những người nông dân chân lấm tay bùn như họ có thể nào tự đi săn thú một mình? Họ càng không có cái gì đáng giá để trao đổi với người khác, mà có thì những người khác chưa chắc đã dám trao đổi với họ. Ai dám trao đổi với tội phạm của Thiên triều? Ngại mình sống lâu sao?
Vì lẽ đó họ chấp nhận tiến vào sơn trại, họ chấp nhận bán đi lương tâm mà làm theo những yêu cầu “không phải con người” của bọn thủ lĩnh. Vì sống cũng như vì sống tốt hơn, họ đành nhắm mắt làm ngơ, họ chỉ có thể ngoảnh mặt quay lưng.
Cuộc sống của họ là một trận chiến liều mạng. Họ cầm vũ khí đi theo nhóm, theo bầy chém giết. Họ an toàn qua những cuộc chiến ấy thì họ và gia đình họ có thể yên ổn một đoạn thời gian. Nếu họ ngã xuống, tất cả sẽ chấm dứt. Gia đình họ sẽ trở thành con mồi ngon ngọt hấp dẫn những tên cường đạo, sơn tặc từng xưng huynh gọi đệ với họ.
Thế giới này cũng như bất kì thế giới nào: “Mạnh được yếu thua – Cường giả vi tôn”.
Từ khi hắn trở thành thủ lĩnh, mọi việc lại là một khung cảnh khác. Có thể hắn cho rằng những hành động của hắn rất bình thường, nhưng với họ, nó là cả một tạo hóa.
Họ biết huấn luyện là gian khổ, thế nhưng huấn luyện tốt lại có ăn no thì họ cần gì phải suy nghĩ nhiều? Cứ liều mạng mà tham gia huấn luyện thôi. Đâu chỉ như thế. Họ cũng là những con người biết suy nghĩ. Họ có thể nào không biết những huấn luyện gian khổ này sẽ đảm bảo sau mỗi trận chiến thì khả năng họ sống sót cao hơn? Có lẽ hắn đã xem thường trí tuệ của những con người đơn giản này.
Từ khi hắn trở thành thủ lĩnh, trị an sơn trại tốt hơn trông thấy, cuộc sống của họ trở nên đầy đủ một cách đáng ngạc nhiên, bộ luật hắn ban ra càng làm họ có cảm xúc rất lớn. Đã khi nào những con người bị gọi là mọi rợ như họ biết đến hai chữ công bằng? Đã khi nào họ có thể sống với chính tôn nghiêm của mình? Đã khi nào họ có thể ngẩng mặt bước đi mà không hề phải e ngại bất cứ ai? (Dĩ nhiên là trừ hắn)
Ở nơi đây họ tìm lại được nguồn sống mới. Ở nơi đây họ tìm được hình bóng và những mơ ước đã mất từ rất lâu về trước.
Có thể hắn không biết rằng lúc này đây, họ đều nhìn về hắn với ánh mắt cuồng nhiệt, họ đều nhìn về hắn với ánh mắt cháy bỏng. Có thể hắn không biết rằng lúc này đây, cho dù hắn không hề nói gì, họ cũng sẵn sàng lao thân vào lửa để bảo vệ thứ mà họ đang có. Vì hắn, vì thủ lĩnh của họ, vì những mơ ước bình thường nhất, họ sẵn sàng nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, họ sẵn sàng liều mình lao vào hiểm nguy.
So với một Thiên triều mục nát và một xã hội toàn những con người sống trong giả dối. So với một Thiên triều đen tối và một xã hội đầy rẫy bất công. So với một Thiên triều sa đọa và một xã hội toàn những con người âm thầm chấp nhận cái họ gọi là “số phận”. Thì họ chính là một thế giới khác. Họ điên cuồng tập luyện, họ náo nức chuẩn bị chiến tranh. Họ vui tươi ca hát, họ tưng bừng chạm cốc. Họ điên cuồng hét lên suy nghĩ của mình, họ hào hứng chia sẻ kinh nghiệm. Họ nhiệt tình giúp đỡ nhau, họ thoải mái chửi nhau chỉ vì “thấy ghét”…
Họ chính là những con người có được một cuộc đời mới đầy hạnh phúc và nụ cười thường trực trên môi.
Họ còn mong đạt được thêm điều gì nữa? Không, với họ như thế đã quá đủ.
Khi nhận được tin báo sắp có một trận chiến, thủ lĩnh quyết định tấn công một sơn trại khác. Họ hoàn toàn không hề có bất cứ ý nghĩ nào khác, họ là những con người điên cuồng tôn sùng thủ lĩnh của họ. Thủ lĩnh bảo gì, họ thật tâm nghe theo. Một thủ lĩnh tạo ra một cuộc sống như thế này cho họ có thể nào dẫn họ đi vào chỗ chết? Có ai nói gì họ cũng không tin. May mà không kẻ ngu nào dám lải nhải về việc này, nếu không thì kết cục của của hắn là bị mọi người lao vào đánh đến chết.
Mọi ánh mắt đổ về con người thần thánh đứng ở phía trên, những bàn tay nhỏ bé nắm chặt vũ khí, mà trong lòng không ngừng hò hét.

Sau khi cảm khái một hồi, Từ Phong trở nên nghiêm túc, hắn không giận lại có uy thế bộc phát. Hắn âm trầm nhìn về hơn 1.100 người bên dưới mà mở miệng quát lớn:
“Các ngươi có thể chiến?”
Nghe thủ lĩnh hỏi, cảm xúc của họ bị nhấn chìm giữa dòng máu nóng đầy nhiệt huyết, hơn 1.100 con người điên cuồng nổi giận đồng thanh rống lên:
“CHIẾN! CHIẾN! CHIẾN!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui