Tuyết xem đi xem lại facebook Man Di.
Nó có một cái ảnh voucher mà cô thấy rất quen mắt nhưng tạm thời chưa nhớ đã gặp ở đâu.
Thiên thấy cô chăm chú lên tiếng hỏi.
"Có điểm gì khác thường sao, em cứ nhìn cái ảnh đó nãy giờ".
"Cái logo này quen lắm, tôi đang cố nhớ".
Cô không thể nào thả lỏng tâm trí.
Càng quái lạ hơn là Tuyết đã hỏi Linh một lần về tiệm tóc, lần này hỏi lại thì Linh vẫn trả lời như chưa từng nói với cô lần nào.
Linh bị đãng trí sao.
Không thể có giả thiết đó, cô ấy là một pháp y có trí nhớ thuộc hàng siêu phàm từ trước đến nay, trừ khi là có kẻ giả mạo chứ không thể nào ngẩn ngơ như thế.
Ngẫm nghĩ một lúc Tuyết chợt hỏi.
"Mà anh thấy cái hình này lạ không? Nó màu gì vậy? Tôi thấy nó cứ ngược ngược thế nào ấy".
Tuyết đưa màn hình điện thoại cho Thiên xem.
"Logo này in trắng đen thôi.
Nhưng mà em thấy nó ngược sao?".
"Đúng vậy, kiểu như đang nhìn ảnh ngược trong gương ấy".
Thiên vội tấp xe lại bên đường để nhìn kỹ bức ảnh.
Ánh mắt của anh trở nên u uất lạ kỳ.
Tuyết nói xong cũng ngạc nhiên với những suy nghĩ của chính mình.
Cô cắn môi, ánh mắt chứa đầy sự căng thẳng.
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng nó bảo cô rằng cô đang đi đúng hướng.
"Tuyết, có thể em nói đúng, ảnh này nếu đảo lại thì..."
"Nhanh, chúng ta cần coi lại những dòng chữ Linh viết trên báo cáo".
Tuyết ngắt ngang lời Thiên mà hối thúc.
Anh vội đánh lái quay lại chỗ đội chú Thiểm.
Tuyết gọi điện trước để trình bày sơ qua ý tưởng của mình, chú Thiềm nghe xong thì gật gù rồi bảo bọn họ đến thẳng cơ quan, ông sẽ đợi trong phòng họp.
Tuyết đồng ý, cô cũng muốn xem có thể bắt gặp cô bạn giả mạo kia không.
Bọn họ cùng trải những bản báo cáo viết tay của Linh ra xem xét lại một lượt.
Tuyết nhìn lại những chữ viết tay này, cô bảo Thiên có thể thấy những luồng khói đen trên giấy.
Anh đưa tay miết nhẹ qua từng trang, những chữ cảnh báo đột nhiên di chuyển, sau đó dừng lại theo đúng trật tự, quả thực chúng được viết ngược 180 độ, còn những chữ khác trong trang thì hoàn toàn bình thường.
Vậy là ai đó đang ở trong một tấm gương mà viết những dòng này sao.
Cảnh báo này có thể là giả không.
Tuyết và Thiên bắt đầu xâu chuỗi những dữ kiện với nhau.
Linh giả có lẽ đã có ý bảo Tuyết đến chỗ sào huyệt để tiện bề ra tay, nhưng cô ta không ngờ bản chính kia đang cổ để lại thông tin qua những chữ viết tay.
Do đó, khi mọi người ập đến nơi thì xung quanh chỉ vắng lặng, không có gì đặc biệt.
Chờ đến khi Tuyết liên hệ lại lần thứ hai, nó thấy thái độ bình thường liền đưa ra thêm thông tin của người liên hệ.
(
Nếu như Linh viết báo cáo là thật vậy thì chỗ cô ấy liên kết với thế giới này chắc chắn phải có một vật gì đó như là gương, kính hoặc gì đó đại loại như thuy tinh.
Tuyết hỏi chú Thiểm có thể đi xem phòng pháp y chỗ Linh làm việc hay không.
Ban đầu, ông có thoáng chần chừ, nhưng rồi cũng gật đầu.
Không gian phòng lab đúng thật có vài tấm kính.
Đặt biệt là chỗ bàn ghi chép có chẳn một tấm kính lớn ngăn cách bàn làm việc và chỗ để vật mẫu.
Đồng nghiệp trực cùng hôm đó cũng nói Linh ở trong này cả ngày, khóá chặt cửa, đến khi đi ra thì mặt mày phờ phạc, kém sắc, họ nghĩ cô ấy bị bệnh nên nhanh chóng trở về nhà chứ cũng không hỏi gì nhiều.
Thiên nhìn Tuyết gật đầu hiểu ý.
Họ sẽ tập trung tìm đường vào không gian đang giam giữ Linh.
Tiệm tóc chắc chắn là có gương soi rồi.
Tuyết sẽ cố ý câu giờ để Thiên dùng quỷ thuật thăm dò.
Chỉ cần ngày mai gặp được chủ tiệm thì mọi chuyện sẽ rõ hơn một chút.
Ngày hôm sau, Tuyết đến theo đúng giờ hẹn.
Cửa tiệm cũng mở cửa nhộn nhịp trở lại.
Chủ tiệm là nam, cậu ta trông chừng nhỏ hơn Tuyết 1-2 tuổi, da trắng, cao gầy.
Man Di thấy Tuyết thì niềm nở tiếp đón.
Cậu ta bảo vài ngày trước có việc về quê nên không mở cửa, lý do cũng khá phù hợp cho sự vắng mặt.
Man Di đỡ Tuyết ngồi xuống ghế, cậu đưa bảng màu cho cô lựa chọn.
Tuyết đã nhắn màu trước rồi nhưng cậu ta vẫn bảo cô chọn lại.
"Bạn trai chị sao?".
Man Di đột nhiên hỏi Tuyết, cậu nhìn Thiên đăm đăm ra ý dè chừng.
"Không, bảo vệ nhà chị đó".
Tuyết đáp một cách lạnh lùng, còn Thiên nhìn cô ẩm ức.
(2)
"Bảo vệ mà chị tuyển kỹ quá nhỉ?".
Man Di tiếp lời, ánh mắt cậu ta không ngừng dán chặt lên người Thiên để đánh giá.
Tuyết thấy thế cười mỉm.
Cô quan sát xung quanh tiệm một lượt, không gian bày trí đơn giản nhưng sang trọng.
Thiên cũng ngầm dùng quỷ lực thăm dò.
Anh nhìn Tuyết lặng lẽ lắc đầu.
(
Man Di bảo cô vào trong gội đầu trước.
Tuyết đi theo cậu ra phía sau.
Căn phòng gội bên trong có 5 chiếc giường, đèn vàng mờ ảo, gốc phòng có một cái hồ cá, bên trong là một con cá rồng cỡ lớn.
Nó chậm chạp di chuyển, đưa đôi mắt dáo dác nhìn ngó xung quanh như là dò xét, đánh giá.
Man Di tiền hành xả nước ướt tóc, rồi vừa gội đầu vừa trò chuyện vài câu xã giao.
Tuyết vờ đáp lại cậu ta một cách qua loa.
Từ góc cô nhìn nghiêng qua bên hồ cá, Tuyết thoáng giật mình khi tưởng rằng trong đó có 2 con, cái hồ đã chật sao có thể là 2 con.
Cô nhìn kỹ lại thì ra đó chỉ là bóng của con cá dưới sự phản chiếu của nước và tác động của ánh đèn, con cá như đang cõng trên lưng mình một con khác nhưng chau lưng vào nhau.
(2°
Tuyết chợt nhận ra điều gì đó, nước, là nước, mặt gương đó chính là mặt nước.
Cô bảo Man Di xả tóc nhanh cho mình vì đang có việc vội cần phải về ngay.
Cậu ta có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng làm theo.
Phía bên ngoài, Thiên đi quan sát các mặt gương trong tiệm.
Anh phát hiện có một góc gương bị nứt, bên trong khe nứt đang tỏa ra một luồng khói màu đỏ.
Chắc là đây rồi.
2)
Thiên đưa tay định chạm vào chiếc gương nứt thì Tuyết đã lao ra kéo anh đi ra ngoài.
"Chúng ta bị lừa rồi, không phải chỗ này.
Anh chở tôi lại hồ bơi của sân vận động nhanh lên"