Ông Phú và Kỳ vừa dùng bữa trưa vừa xem bản tin thời sự.
“Công an thành phố vừa phát hiện thêm một nạn nhân của vụ Bàn Tay Đen.
Đây là nạn nhân thứ 12 trong ba tháng qua.
Phía lực lượng chức năng vẫn đang nỗ lực điều tra.
Đề nghị người dân nâng cao cảnh giác.
Đặc biệt không đi qua đoạn đường NTT trong thời gian sau 20h.
Chúng tôi sẽ tiếp tục đưa tin mới về vụ việc”.
“Đáng sợ thiệt.
Thời buổi bây giờ lộng hành quá”.
Ông Phú cảm thán.
“Nạn nhân lại toàn là những cô gái trẻ.
Con sẽ bảo chú Trung cử thêm vài người đi cùng Tuyết và Ngọc nếu hai em có việc về trễ”.
Kỳ nói với ông Phú.
“Ừ.
Con dặn hai đứa nó xong việc thì tranh thủ về nhà”.
Ông Phú dặn dò thêm.
Tầm ba bốn tháng đổ lại đây, thành phố H lại xuất hiện một vụ án đầy chấn động.
Nạn nhân là những cô gái trẻ tầm 18 đến 25 tuổi.
Cơ thể đều bị bạo hành đến đáng thương, đặc biệt là những nơi nhạy cảm và bộ phận sinh dục.
Phía cảnh sát nghi ngờ hung thủ là một tên yêu râu xanh biến thái và tâm thần.
Sau khi cưỡng bức nạn nhân thì hành hạ và giết chết không thương tiếc.
Đặc biệt là trên thi thể các nạn nhân hai bên vai đều có dấu bàn tay màu đen, giống như có ai đó đứng đằng sau và ôm ghì lấy hai vai của họ.
Kì lạ hơn là phần thịt chỗ dấu tay có dấu hiệu phân huỷ nhanh hơn những nơi khác, mềm nhũn và bốc mùi hôi tanh rất kinh khủng.
Ông Phú theo dõi tin tức mà trong lòng không khỏi lo lắng, nhà ông vừa hay lại có hai cô con gái, Tuyết thì 25 tuổi, Ngọc thì 19 tuổi, cô nào cô nấy đều xinh đẹp, kiều diễm, đều có khả năng cao là đối tượng của bọn xấu.
Kỳ cũng không khác gì ba mình.
Anh gọi điện cho chú Trung là vệ sĩ lâu năm bên cạnh ông Phú để chuẩn bị thêm vài người bảo vệ nữa đi cùng hai em.
So với Ngọc thì Tuyết là người anh lo nhiều hơn.
Cô lại đang bị bệnh, tinh thần không tốt.
Nhưng anh nói thế nào thì cô cũng không chịu để vệ sĩ đi theo.
“Alo, Tuyết, em về chưa?”.
“Em đang trên đường về.
Sao vậy anh Hai?”
“Anh gọi hỏi tình hình thôi, dạo này thành phố có hơi bất ổn.
Em cẩn thận đấy”.
“Em biết rồi.
Cũng sắp về tới nhà rồi.
Em cúp máy đây”.
Tuyết tắt điện thoại rồi ngả người ra ghế, nhắm mắt lại thư giãn.
Cô có chút thấm mệt, hai mắt đã mỏi nhừ.
Cô cũng có đọc tin tức, cũng hiểu điều anh trai và ba đang bất an.
Cô cũng có chút chột dạ.
Thôi thì từ ngày mai để cho chú Nghị đi cùng vậy.
Chợt Tuyết chợt la lên thất thanh.
“Á”.
“Sao vậy cô Tuyết?”.
Người tài xế căng thẳng hỏi.
“À… Không có gì.
Anh lái xe nhanh lên cho”.
Tuyết bình tĩnh lại rồi đáp lời.
Lúc nãy, cô ngồi dậy, tính hạ kính xe cho thoáng một chút thì đập vào mắt cô là cái đám khói kỳ lạ ở bệnh viện.
Tuyết thất kinh.
Trời ơi, không lẽ cái thứ quái quỷ đó theo cô từ khuya hôm qua tới giờ sao? Lần này thì lớn chuyện rồi.
Những cái bóng lần trước Tuyết gặp thì chỉ là tại địa điểm nào đó thôi.
Chỉ cần cô làm ngơ thì chúng cũng không đi theo.
Cũng chỉ xem như vô tình nhìn thấy những thứ không sạch sẽ.
Còn lần này, cái đám khói quái dị đó đã đi theo cô.
Tuyết thật sự rất sợ hãi.
Thật ra thì chuyện Tuyết có thể nhìn thấy thứ gì đó đại loại như linh hồn thì cô chưa kể cho người nhà biết.
Tuyết trước giờ không tin chuyện ma quỷ.
Cô chỉ nghĩ đơn giản chắc do di chứng chấn thương nên mới sinh ra ảo ảnh lạ kỳ.
Có những lúc cô sợ hãi tột cùng nhưng cũng chỉ cố gắng kìm nén và chịu đựng một mình.
Nhưng cô cảm thấy thật ngớ ngẩn khi đi nói với người khác là mình nhìn thấy ma.
Không khéo cả nhà lại bắt cô đến bệnh viện vì nghĩ đó chỉ là do cô hoang tưởng.
Tuyết không thích bản thân bị thất thế như vậy.
Tuyết về đến nhà thì nằm vật ra giường một lúc, cô hít thở điều hoà nhịp tim.
Đúng là tối qua quá kinh hãi, cả chuyện lúc nãy nữa.
Cô rất sợ cái thứ đó sẽ tìm ra cô, bám lấy cô.
Cô phải làm sao đây?
Nhưng bây giờ Tuyết sắp phải đi gặp khách hàng, cô phải tỉnh táo để bàn công việc cho hiệu quả.
Hợp đồng chiều nay là một nhà thầu lớn.
Khó khăn lắm Tuyết mới thuyết phục được chủ đầu tư.
Do đó, cô không cho phép bất cứ sai sót nào xảy ra.
Tuyết đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Lúc vừa cởi áo ra Tuyết đã hét lên.
Trên hai vai cô là dấu bàn tay đen ngòm quỷ dị.
Chẳng lẽ là cái đám khói đó làm ra sao?
“Sao nó có thể? Sao có thể chứ?”.
Tuyết run rẩy khuỵ xuống sàn.
Tình hình này càng ngày càng đi xa sự kiểm soát và hiểu biết của cô.
Con Mễ nghe tiếng la liền gõ cửa phòng, nó gọi vài tiếng vẫn không thấy Tuyết trả lời nên nó thử lắc tay nắm cửa, cửa không khóa.
Nó lật đật đi vào trong, nó không thấy Tuyết bên ngoài gian chính, nó gọi lớn, rồi đi về hướng phòng tắm.
Nó thấy cô ngồi bệt dưới sàn mà run rẩy nên vội vàng đỡ Tuyết đứng dậy.
“Cô Ba, cô Ba không sao chứ? Sao cô lại ngồi dưới sàn vậy?”.
Mễ rối rít hỏi.
“Mễ, em xem trên vai chị có gì khác lạ không?”.
Tuyết lắp bắp hỏi con Mễ.
“Dạ không, em có thấy gì đâu, bình thường mà cô”.
“Em nói gì?”.
Tuyết quay qua trừng mắt hỏi nó.
“Em không thấy gì sao?”.
“Dạ, không có gì thiệt mà cô”.
Con Mễ gật đầu xác nhận.
Tuyết lại nhìn vào gương, dấu tay ban nãy đã biến mất.
“Ảo giác sao? Do mất ngủ tạo nên sao?”.
Tuyết thở phào một cái rồi bảo con Mễ hầu mình tắm.
Nó tuân lệnh đi pha bồn nước cho cô.
Ngay lúc này, Tuyết muốn có ai đó bên cạnh mình.
Ai đó là con người..